Hiện trường vụ án không được bảo vệ, bây giờ đã không còn phát hiện ra được manh mối nào. Thẩm Hàn Thanh quan sát một vòng, chẳng điều tra được gì bèn dứt khoát quay người rời đi.
Nơi phát hiện thi thể nằm ở chân núi sau một ngọn núi, cách thôn không gần. Cả quãng đường đi và về, nếu đi bộ cũng mất gần nửa canh giờ. Đến khi đoàn người quay lại thôn Mã Ngưu, trời đã sẩm tối, hoàng hôn chỉ còn vương chút ánh đỏ nơi chân trời.
Trời đã vào đầu đông, nên trời tối rất sớm. Ban ngày, khi còn ánh mặt trời, dẫu mỏng manh cũng vẫn thấy được chút hơi ấm. Nhưng khi mặt trời vừa khuất, xung quanh lập tức trở nên âm u, lạnh lẽo đến gai người.
Cả thôn nhỏ như bị bóng tối nuốt chửng, cô tịch và trầm mặc. Hơi lạnh không chỉ thấm vào da thịt, mà dường như còn len lỏi vào tận trong lòng người. Diêu Phẩm Nhàn rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu nổi: sự mệt mỏi và giá rét từ từ xâm chiếm cơ thể.
Từ nhỏ, dù trong phủ không được cưng chiều, nàng cũng chưa từng phải lo về ăn mặc. Sau này gả vào vương phủ, thân phận tôn quý, càng được sống trong nhung lụa, cẩm y ngọc thực, mọi thứ đều có người hầu kẻ hạ chăm sóc.
Trước kia, chỉ cần trời thoáng lạnh một chút thì đã có nha hoàn hoặc ma ma chủ động nhóm lò than, để phòng nàng luôn ấm áp. Bởi vậy, dù đã trải qua không ít mùa đông, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên Diêu Phẩm Nhàn thật sự cảm nhận được cái lạnh chân thực và khắc nghiệt của trời đông.
Trên đường trở về, nàng chỉ cảm thấy đôi chân lạnh buốt, vừa tê vừa đau. Cái đau ấy như xuyên thấu vào tận xương cốt, không phải là cái đau có thể dễ dàng chịu đựng. Diêu Phẩm Nhàn nghĩ, nếu còn không mau tìm một chỗ nào đó ấm áp để ngồi xuống, e rằng sẽ lạnh đến phát khóc mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play