CHƯƠNG 6

【Hắn từng vì không chủ động nghênh đón tiểu sư tỷ, mà bị trói tay treo lên xà nhà *khẩu khẩu* suốt ba ngày.】

Chử Phách kinh hãi, treo lên xà nhà cái gì ba ngày? Sao ký ức của nguyên chủ lại không có?

Cái giọng tự thuật này cố ý sao, sao mỗi lần bị kiểm duyệt đều là từ khóa quan trọng!

Chử Phách gần như muốn khóc, nàng thả một sợi thần thức, lén nhìn phía sau, quả nhiên thấy Yến Nguyệt Đình bám theo sát nàng, như một cái đuôi không thể rũ bỏ.

Càng lúc càng có nhiều đệ tử nhận được ngọc bài thí luyện, tụ tập trên quảng trường đá xanh, một người chạy, một người đuổi, không khỏi thu hút sự chú ý của người khác.

Chu Vĩnh An cười nói: "Thấy chưa, ở nơi công cộng thế này, tiểu sư tỷ căn bản không muốn dính dáng đến loại người đê tiện đó, các ngươi còn lo gì?"

Hắn ta bước lên trước, "Yến sư đệ, dừng bước đi."

Một đám đệ tử Ngật Phong vây lại, chặn Yến Nguyệt Đình ở giữa, Chử Phách quay đầu lại, vừa lúc thấy một người vẫy tay với nàng, truyền âm thần thức nói: "Tiểu sư tỷ mau đi đi, chúng ta giúp tỷ giữ chân Yến sư đệ."

Yến Nguyệt Đình nhìn qua vai người đó, đôi mắt ướt át, mang theo chút bối rối bất an, khiến Chử Phách không khỏi liên tưởng đến con chó con làm sai chuyện, lo lắng chờ chủ nhân trừng phạt.

Giọng tự thuật âm vang vọng trong đầu nàng.

Vì không đi nghênh đón tiểu sư tỷ, mà bị trói tay treo lên xà nhà suốt ba ngày? Thật quá độc ác. Yến Nguyệt Đình kiên trì đuổi theo nàng, chỉ vì sợ nàng lại tìm cớ gây thương tích cho hắn?

Chử Phách do dự dừng bước, đều là nghiệp chướng của nguyên chủ, Yến Nguyệt Đình đây là bị nàng ngược đãi đến PTSD rồi.

**PTSD (Post-Traumatic Stress Disorder) là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Một đệ tử bước lên cố ý che khuất tầm mắt hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: "Yến sư đệ, đây không phải Ngật Phong, nơi công cộng, ngươi cứ đuổi theo tiểu sư tỷ như vậy, thật sự không ra thể thống gì."

"Phải đó, ngày thường thì không nói, giờ là trường hợp nào? Đừng để đồng môn khác chê cười Ngật Phong."

Yến Nguyệt Đình bị vây giữa đám người, im lặng cúi đầu không nói.

Chử Phách bị ánh mắt kia của hắn làm cho đứng chôn chân tại chỗ, đang đấu tranh tư tưởng. Nàng biết rõ Yến Nguyệt Đình trong sách là người thế nào, nhưng văn tự dù sao cũng khác với người thật.

Nguyên chủ từng bắt nạt và gây tổn thương cho hắn là sự thật.

Người sau này hô phong hoán vũ, giờ chỉ là một thiếu niên trạc tuổi nàng.

Đệ tử Ngật Phong vây quanh Yến Nguyệt Đình nhỏ giọng chế giễu, trong đám đó có ba gương mặt quen thuộc, chính là những kẻ khi dễ hắn đêm đó.

Chu Vĩnh An nói: "Sao ngươi cứ bám riết tiểu sư tỷ như vậy, thật sự muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Ngươi xứng à?"

Một đệ tử nhấn mạnh: "Tiểu sư tỷ thích là Ôn Trúc Ảnh sư huynh..."

Yến Nguyệt Đình cúi đầu, đôi mắt rũ xuống không chút gợn sóng, hắn đã quen với những lời châm chọc này, nên không để ý.

Còn phải cảm tạ đây là nơi công cộng, lời nói của họ còn lịch sự hơn nhiều.

Hắn không phản bác, bọn họ nói đủ rồi sẽ đi, không ai chú ý đến hắn nữa, còn vị tiểu sư tỷ kia, có lẽ đây là trò tiêu khiển mới của nàng, sau này sẽ dùng làm cớ để trừng phạt hắn.

Nhưng hắn không ngờ rằng, một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ tay hắn, bàn tay trắng nõn mềm mại, *hổ khẩu phiếm hồng, là dấu vết luyện đao.

**Hổ khẩu chỉ phần giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay. Khu vực này thường được dùng trong võ thuật, bắn cung hoặc cầm vũ khí.

Nàng trước đây tuyệt đối không bao giờ chủ động chạm vào hắn mà không có ý đồ xấu.

Yến Nguyệt Đình lông mi run rẩy, ngước mắt lên.

"Các ngươi hiểu lầm rồi, ta đang đùa với Yến sư đệ thôi." Chử Phách mỉm cười nói.

Đệ tử Ngật Phong vây quanh Yến Nguyệt Đình lộ vẻ kinh ngạc, không đồng tình nói: "Tiểu sư tỷ, sao tỷ còn bênh vực hắn?"

"Tiểu sư tỷ quá mềm lòng, hắn mới được nước lấn tới, cứ bám riết tỷ không buông."

"Đúng đó, chưa thấy ai mặt dày như vậy..."

Chử Phách ngắt lời đối phương: “Ta đã nói rồi, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, đa tạ hảo ý của các vị sư đệ.” Nàng kéo người đi ra ngoài, “Khảo hạch sắp bắt đầu rồi, các vị sư đệ đừng để việc này làm phân tâm, chúc các ngươi khảo hạch thuận lợi.”

Chử Phách kéo Yến Nguyệt Đình, đảo mắt nhìn xung quanh, tránh khỏi tầm mắt dò xét, ra khỏi đám đông, trở lại chỗ cũ của hắn, mới buông tay hắn ra, vô thức lau lòng bàn tay vào vạt váy.

Hành động vừa rồi của nàng rõ ràng không phù hợp với nhân thiết nguyên chủ, chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ, nàng phải nói gì đó. Chử Phách ngẩng đầu lên, “Ta…”

Ánh mắt thiếu niên rũ xuống, dừng lại trên tay nàng, lấy ra một chiếc khăn tay từ tay áo, “Tiểu sư tỷ xin dùng.”

Chử Phách thuận tay nhận lấy, giọng điệu lạnh lùng: “Ta không phải muốn giúp ngươi.”

“Ta biết,” Yến Nguyệt Đình cụp mắt, “Xin lỗi, đã làm bẩn tay tiểu sư tỷ.”

Đầu ngón tay đang nắm khăn tay của Chử Phách lập tức cứng đờ.

Đời trước, nàng là người bị chứng đổ mồ hôi tay, lòng bàn tay quanh năm ẩm ướt, khi căng thẳng thì càng nghiêm trọng, giờ đổi sang thân thể khác, thói quen này vẫn không thay đổi.

Nàng chỉ quen lau mồ hôi tay thôi, người đổ mồ hôi tay thì có gì sai?

Nam chính thật quá nhạy cảm.

“Ta không phải ghét bỏ…” Chử Phách dừng lời, đưa tay ấn trán, những lời ác độc của nguyên chủ vang vọng trong đầu nàng, tuy muộn nhưng đã đến.

“Yến sư đệ, lần này vây bắt ma thú, ngươi có ý tưởng gì không? Ngươi sau này có lẽ cũng sẽ biến thành như vậy, chỉ biết…”

“Nghĩ đến bộ dạng đó của nó là muốn nôn, tránh xa ta ra, chạm vào ngươi một chút cũng thấy bẩn.”

“Yến sư đệ, đôi mắt của ngươi đẹp thật, móc ra cho ta làm đồ trang trí được không?”

“Run gì chứ, ta cũng không thực sự móc mắt ngươi, sẽ bị sư môn phát hiện.”

“Sao lại chảy nhiều máu thế, thật là mất hứng.”

“Yến sư đệ, đừng để người khác thấy vết thương trên mặt ngươi, nếu không ta sẽ rất khó xử.”

Chử Phách ôm đầu ngồi xổm xuống đất, những hình ảnh vụn vặt hiện lên theo lời nói, nàng thấy Yến Nguyệt Đình che nửa mặt, kẽ tay toàn là máu, nhỏ giọt xuống cằm nhọn của hắn, cúi người nhặt lọ Thu Nguyệt Cao mà nguyên chủ ném xuống chân hắn.

“Tiểu sư tỷ? Tiểu sư tỷ!”

Chử Phách ngẩng đầu, Yến Nguyệt Đình khom người, đôi mắt xanh lam của hắn lo lắng nhìn nàng, tay phải lơ lửng giữa không trung, muốn đỡ nàng mà không dám đỡ.

Khuôn mặt đẫm máu trong đầu trùng khớp với khuôn mặt trước mắt, Chử Phách như bị đôi mắt kia mê hoặc, vươn tay, “Đôi mắt của ngươi…”

Con ngươi Yến Nguyệt Đình co rút lại, đột ngột lùi lại hai bước.

Chử Phách ngẩn người, nhận ra hành động của mình đã dọa hắn, nàng xấu hổ thu tay lại, đứng dậy, dùng khăn lau tay, khô khốc nói: “Ta chỉ lau mồ hôi thôi, mồ hôi nhiều quá, nắm không chắc đao.”

Yến Nguyệt Đình đứng cách nàng ba bước, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, khẽ đáp lời.

Giờ Mão vừa đến, tiếng chuông vang vọng khắp nơi. Linh khí từ trời đất dâng trào, ngưng tụ thành hình ảnh hoa sen nghìn lớp trong không trung trước học cung, lối vào sau núi mở ra.

Đây chính là kỳ khảo hạch thí luyện của Tốn Phong Phái.

Trên quảng trường đá xanh, mười hai bóng người xuất hiện, khí chất phi phàm, tiên phong đạo cốt.

Chử Phách ngước nhìn, thấy người bên phải dáng người cao ngất, mặt như ngọc, trông rất trẻ, áo bào tay rộng trắng tinh thêu hình thiên nga phi vũ đỏ rực như lửa, chính là sư tôn Nguyên Thanh trưởng lão của nàng.

Giữa biển người mênh mông, ánh mắt Nguyên Thanh chuẩn xác rơi xuống tiểu đồ đệ của mình.

Chử Phách cảm thấy một luồng gió mát phả vào mặt, trán nàng bị người gõ nhẹ một cái, linh khí mát lạnh tràn vào linh đài, lập tức xua tan mọi tạp niệm trong đầu nàng.

Một lời dặn dò truyền vào tai nàng, “Khảo thí cho tốt.” Giọng nói mát lạnh, rất dễ nghe.

Chử Phách ngoan ngoãn đáp: “Vâng, sư tôn.”

Ánh mắt Nguyên Thanh lướt qua thiếu niên phía sau nàng, đuôi lông mày khẽ nhướn lên.

Chử Phách cảm giác sư tôn hẳn là đang nói gì đó với Yến Nguyệt Đình, nhưng thần niệm truyền âm là chuyện riêng tư, nàng không nghe được, liền tò mò liếc nhìn Yến Nguyệt Đình, người sau cũng vừa lúc nghiêng đầu nhìn nàng.

Chử Phách bị bắt gặp, vội vàng rời mắt khỏi ánh mắt thăm thẳm của hắn.

Nguyên Thanh phía trước nhìn thấy hết mọi chuyện, trong lòng lo lắng, có phải trước đây y nuông chiều quá mức, đồ đệ còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa ổn định mà đã mê đắm chuyện tình ái, thật sự cản trở tu hành.

Trong không trung, hoa sen xếp tầng lớp phủ kín bầu trời, ánh mặt trời chiếu rọi lên cánh hoa sen nửa trong suốt, tạo thành những sắc màu như nhuộm thắm.

“Kỳ thí luyện này kéo dài ba tháng, mỗi khi vượt qua một thử thách, thanh ngọc kim liên sẽ nở ra một cánh, khi bảy cánh kim liên nở rộ hoàn toàn, thí luyện sẽ thành công.”

“Bóp nát thanh ngọc sẽ lập tức được truyền tống ra khỏi hậu sơn, ai rời khỏi giữa chừng hoặc khi hết thời gian mà kim liên chưa nở hết, xem như thí luyện thất bại.”

“Hậu sơn giam giữ những yêu ma tà tu gây họa cho nhân gian, vì vậy, thí luyện hoàn toàn là thực chiến, mong chư vị lượng sức mà hành động.”

Theo tiếng chuông vang vọng khắp nơi, thanh ngọc trên eo Chử Phách phát ra ánh sáng nhạt, nàng đưa tay nắm lấy.

“Thí luyện chính thức bắt đầu.”

Ánh sáng bao trùm quanh thân Chử Phách, nàng quay đầu liếc nhìn Yến Nguyệt Đình, thân ảnh đối phương bị khóa trong ánh sáng trắng, mờ ảo không rõ, hình như cũng đang nhìn nàng.

Vô số ánh sáng trắng như sao băng lao vào hoa sen giữa không trung, chỉ trong chốc lát, ngàn đệ tử đã tiến vào liên ảnh, ánh sáng trên quảng trường đá xanh tan biến, trở lại vẻ tĩnh lặng.

Hoa sen giữa không trung khép lại, hóa thành làn khói, trôi xuống phiến đá xanh, hòa vào núi sông đại sơn.

***

Ầm ——

Chử Phách còn chưa kịp đặt chân xuống đất, một tiếng nổ long trời lở đất đã vang lên, ánh sáng trắng trên người nàng tan biến, thu vào thanh ngọc bên hông.

Bốn phía cây cổ thụ che trời bao phủ, khiến mảnh đất nhỏ hẹp đến khó chịu, ánh mặt trời chiếu xuống cũng trở nên u ám.

Theo tiếng nổ vang vọng từ rừng rậm, cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng rung động không ngừng.

Chử Phách không hề do dự, ngay khi ánh sáng trắng biến mất, nàng đã niệm chú triệu hồi Câu Tinh Đao, chân đạp lên lưỡi đao dài hẹp, bay lên khỏi rừng rậm.

Từ bốn phương tám hướng rừng rậm, mấy đạo bạch quang bắn ra, là mấy chục đệ tử cùng lúc kinh hãi bay lên không trung, mọi người thi triển thần thông, nghi ngờ quan sát giữa không trung.

Chử Phách liếc mắt nhìn quanh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tạ trời đất, không có Yến Nguyệt Đình.

Trời phù hộ, mong rằng sau này cũng không gặp hắn!

Mọi người cảnh giác với dị động dưới đất, khi Chử Phách nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, tầng mây thấp trên bầu trời đã lặng lẽ hợp thành vô số ô vuông lớn nhỏ khác nhau. Nhìn thoáng qua, chẳng khác nào một tòa thành trên mây.

Ngay sau đó, càng lúc càng nhiều đệ tử phát hiện dị tượng trên đầu.

“Kia là vật gì!”

“Ta chưa từng nghe các sư huynh sư tỷ nhắc đến việc sau núi còn có tòa thành này——”

“Mau chạy! Đây nhất định là tân thí luyện năm nay rồi!”

Không gì bi thảm hơn việc hăm hở bước vào trường thi, vừa cầm bút lên, câu hỏi đầu tiên lại là một đề bài chưa từng nghe, chưa từng thấy!

Giọng nói của người kia bi tráng vang vọng trong tai mọi người, ai nấy đều lộ vẻ chua xót, lập tức ngự pháp khí, bay nhanh ra khỏi phạm vi bao phủ của Vân Thành. Chử Phách cũng đạp lên Câu Tinh Đao, phóng ra ngoài.

Tân thí luyện này sẽ có thứ quỷ quái gì, ai mà lường được!

Cũng như trước khi thi ở trường, thầy cô đều sẽ cho phạm vi ôn tập vậy. Thí luyện khảo hạch của Tốn Phong Phái, đương nhiên cũng có đề cương tham khảo.

Hậu sơn của Tốn Phong Phái là một dãy núi kéo dài hàng ngàn dặm, nơi này không chỉ là nơi rèn luyện đệ tử, mà còn là nhà giam của rất nhiều kẻ hung ác tột cùng.

Hậu sơn giam giữ những yêu ma quỷ quái mà các vị tiền bối Tốn Phong Phái từ khi khai phái đến nay đã bắt về từ khắp nơi trong tu chân giới để cứu vớt chúng sinh. Cuốn Hậu Sơn Bác Vật Chí mà mỗi đệ tử Tốn Phong Phái đều có chính là đề cương khảo thí của họ.

Ít nhất là hiện tại, Hậu Sơn Bác Vật Chí vẫn chưa ghi chép về tòa Vân Thành này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play