Tuy rằng không biết Thiên Khiếu vì sao tức giận, nhưng người chủ tốt bụng Quan Hôn Hiểu vẫn vỗ vỗ lưng nhóc để an ủi, mới cầm điện thoại vào bếp, cho người anh họ đang không biết nói gì xem ảnh tốt nghiệp đại học của mình.
7 giờ đúng, dựng bàn ăn trong sân, mang lên sáu món ăn một canh. Hương thức ăn ấm áp lan tỏa, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta vui vẻ.
Lâm Thanh Hà không để ý mình là khách, đi đầu xới cơm ngồi xuống, ăn uống no say. Ăn nửa bát cơm sau vẫn chưa thấy bóng dáng em họ, anh ta mới nhớ ra ngẩng đầu nhìn. Lúc đó, Quan Hôn Hiểu đang ngồi ở bậc thang, bóc xong vỏ tôm hùm đất xé ra, cùng canh cà chua xào trứng, thịt cá mú hấp quấy chung vào cơm. Thiên Khiếu ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh anh, đầy mặt chờ mong chờ đợi được đút, cái đầu nhỏ lúc thì ngẩng lên lúc thì rũ xuống, chốc chốc nhìn anh, chốc chốc nhìn bát, cũng bận rộn đến hoảng.
Lâm Thanh Hà bị hai người chủ tớ này chọc cười: “Hiểu, em là tình nguyện để mình đói cũng muốn cho nó ăn no trước đúng không?”
“Cũng không phải, em vừa nấu cơm xong, người đầy mùi khói dầu, tạm thời ăn không vào.” Quan Hôn Hiểu duỗi thẳng chân dài, lười biếng nhấc mi, có một loại mị lực khó tả.
Lâm Thanh Hà nghi hoặc: “Thật sao? Sao anh không thế?”
Quan Hôn Hiểu vẻ mặt "anh còn có mặt mũi hỏi à" nhìn anh ta: “Đương nhiên là vì anh căn bản không nấu cơm, chỉ giúp em rửa chút rau, khói dầu ám vào người anh sao được?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT