Vào giữa trưa, Tô Chi ăn một bữa cơm rất no, đã lâu rồi cô mới có cảm giác no căng bụng như vậy, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Buổi trưa trời rất đẹp, Việt Điềm Điềm đang nằm trong phòng chuẩn bị ngủ trưa. Tô Chi định sắp xếp lại quần áo của nguyên chủ và thay bộ đồ đang mặc.
Bộ áo len trắng này cô đã mặc hai ngày rồi, chưa kịp thay hay giặt. Vừa hay Việt Xuân Hàn không có nhà, cô có thể tranh thủ dọn dẹp một chút.
Quần áo nguyên chủ mang đến thực ra không ít, nhưng đều là những kiểu dáng và màu sắc sặc sỡ, lòe loẹt. Tô Chi cảm thấy không tiện mặc ra ngoài nên phải lựa chọn mãi mới tìm được hai bộ đồ có thể phối hợp.
Áo chấm bi đỏ hơi hở xương quai xanh, quần bò ống dài tôn lên vẻ đẹp của đôi chân thon gọn. Tô Chi buông mái tóc dài đen nhánh như rong biển, mặc bộ đồ này trông cô như một người mẫu tạp chí thời trang.
Quả nhiên, khi cô bước ra, Việt Điềm Điềm đã xuýt xoa khen ngợi: “Dì ơi, dì xinh đẹp quá đi mất, oa!”
Tô Chi được khen đỏ mặt, đi tìm mãi trong nhà Việt Xuân Hàn mới thấy một cái chậu lớn có thể dùng để giặt quần áo. Nhưng cô không cần giặt nhiều, chỉ có bộ đồ vừa cởi ra thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play