Những năm gần đây từ tiền tuyến đến Dung Thành, hai người là bạn bè là đồng đội lại càng giống anh em ruột, lần này ông đi công tác hai tháng, nào ngờ về đến nơi lại nghe được chuyện lớn như vậy, nên cũng không kịp nghỉ ngơi, không tìm thấy người ở nhà họ Trần nên đã chạy thẳng đến quân đội.
“Sao không ở nhà nghỉ ngơi?” Cảnh vệ định vào pha trà cho Thái thủ trưởng thì bị Trần Quý Uyên phất tay ngăn lại, tự mình pha cho lão bằng hữu loại trà bình thường ông không nỡ uống rồi đưa đến trước mặt Thái Hạc Chương.
Thái Hạc Chương ngửi mùi trà là biết ngay lão bằng hữu này đang vui vẻ, bèn cố ý trêu chọc: “Ồ, lão Trần, đây là có chuyện vui à? Đến cả trà ngon cũng chịu mang ra.”
Trần Quý Uyên nhịn không được trợn trắng mắt với người này, ông không tin A Hành và Đức Dung không nói với ông ta, bất quá hôm nay tâm trạng ông thật sự rất tốt nên cũng không so đo với ông ta, hơn nữa còn hào phóng thừa nhận: “Đúng là có chuyện vui, nhưng tôi không nói cho cậu biết.”
“Ây dô, còn giả vờ như tôi không biết, chẳng phải là đón con gái ruột về rồi sao!”
Hai vị thủ trưởng ngày thường vốn nghiêm nghị lúc này nào còn đâu vẻ uy nghiêm trong mắt người khác, đang vui vẻ đấu khẩu.
Trần Quý Uyên biết ngay lão già này đã biết từ lâu, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, còn chưa chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh cho con gái và cháu gái ngoại của tôi à? Vậy sau này tôi sẽ không cho con gái và cháu gái ngoại gọi cậu là ông ngoại nữa đâu.” Nói xong còn nhịn không được khoe khoang: “Cậu còn chưa biết đâu, cháu gái ngoại của tôi ngoan lắm, giọng nói cứ như hát vậy, suốt ngày ông ngoại ông ngoại gọi nghe thích lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT