Sau này tôi biết, cậu từng bảo: từ đó bố cậu không về nữa, chỉ chuyển tiền liên tục.
Cậu nhìn tôi, ánh mắt phẳng lặng, như thể vừa rồi không nói gì buồn cả.
“Thẩm Thuật, đừng sợ.” Tôi nói.
Không rõ tại sao, chỉ là muốn nói câu ấy, chắc do cậu nói với tôi vô số lần.
Cậu cười, xoa rối tóc tôi: “Tôi đâu sợ, vì cậu còn đánh bại hội tiểu lưu manh một tay mà!”
Lần này tôi chẳng thấy cậu cợt nhả, chỉ thấy cậu ấy thật lạc quan.
“Mạnh Sơ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT