Đó cũng là món quà duy nhất tôi nhận được mùa đông năm ấy.
Thẩm Thuật không cười nữa lúc nào không hay. Cậu ấy ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn ấm áp chiếu vào đôi mắt nâu, lấp lánh ánh sáng.
“Xin lỗi, ban nãy tôi chỉ giả vờ khóc. Thật ra... tôi xót cậu.”
Mắt tôi cũng hơi nóng, cố cười gượng:
“Xót gì cơ, mấy chuyện cũ rích rồi. Giờ tôi ở nhà bự, có điện thoại, đủ ăn đủ mặc, còn là thủ khoa nữa...”
“Tôi giỏi lắm mà!”
Thẩm Thuật vỗ ngực:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT