Chân Minh Châu luôn cảm thấy Túc Ninh có chút lạnh nhạt, nhưng anh lại đối xử rất tốt với Cẩu Đản. Dù có rất nhiều người đến homestay, nhưng Túc Ninh chỉ nhắc đến Cẩu Đản, dù cậu chỉ ở lại một đêm, sáng hôm sau đã rời đi. Nhưng điều kỳ lạ là, anh vẫn nhớ đến cậu.
Chân Minh Châu hỏi: "Vì sao lại như vậy?"
Túc Ninh trả lời: "Tôi nhìn thấy thằng bé, bỗng nhiên nhớ lại thời thơ ấu của mình." Anh thẳng thắn tiếp lời: "Lúc ấy, tôi cũng rất cần một người giúp đỡ, nhưng lại chẳng có ai. Giờ gặp được thằng bé, tôi không biết phải nói gì, chỉ đơn giản muốn giúp nó một chút, xem như là bù đắp cho những thiếu thốn của mình ngày xưa."
Chỉ khi nói chuyện với Chân Minh Châu, Túc Ninh mới chia sẻ được những suy nghĩ thật sự của mình. Chân Minh Châu nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu anh muốn làm vậy, thì cứ đi đi, đừng để bản thân phải hối tiếc."
Túc Ninh đáp: "Cảm ơn."
Chân Minh Châu cười dịu dàng: "Không cần khách sáo."
Khi nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt Túc Ninh trở nên sâu lắng hơn. Anh ngẩng đầu, nói: "Tôi đi đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT