Chân Minh Châu cảm thấy bản thân thật hồ đồ khi đi hỏi Lâm Nghiên về chuyện này. Dù nhà Lâm Nghiên có giữ gia phả thì làm sao cậu ấy biết được tổ tiên mình mấy trăm năm trước từ đâu chuyển đến chứ? Nếu biết mới là điều kỳ lạ. Cô tự thấy những câu hỏi mình vừa đặt ra thật chẳng đâu vào đâu.
Chân Minh Châu gọi: "Cậu qua đây giúp tớ một tay với."
Lâm Nghiên đáp lại ngay: "Được thôi."
Chân Minh Châu nhận xét: "Dạo này sắc mặt của cậu trông tươi tắn hơn trước nhiều đấy."
Lâm Nghiên cười nói: "Trước kia là do tớ cứ ôm bực dọc trong lòng nên mới thế. Công việc vốn đã mệt, lại thêm tâm trạng không tốt nên cả tinh thần lẫn sức khỏe đều xuống dốc. Từ lúc nộp đơn nghỉ việc, tớ vui đến mức ngủ cũng cười tỉnh cả giấc. Mà cái gã sếp đầu đất đó lại sợ tớ biết thêm mấy thông tin quan trọng, nên suốt một tháng sau khi tớ nộp đơn, ngoài việc bàn giao công việc, hắn chỉ giao cho tớ mấy chuyện lặt vặt, chẳng cho tiếp cận gì lớn. Tớ thì mừng húm, ước gì được như vậy mãi. Thế mà hắn còn tưởng làm vậy là "trị" được tớ, thật tức cười. Cũng nhờ vậy mà tớ có thời gian chăm sóc bản thân, tinh thần dần hồi phục lại, cảm giác vô cùng thoải mái."
Chân Minh Châu bật cười: "Cậu tự hào quá nhỉ."
Lâm Nghiên thản nhiên: "Chứ sao. Công ty tớ thật ra quy mô rất lớn, tiềm năng phát triển cũng tốt. Nhưng có mỗi vấn đề là thằng cha sếp đúng là một đống rác. Môi trường làm việc có tốt đến đâu mà người đứng đầu không ra gì thì tớ cũng chẳng buồn tiếp tục nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT