Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Nhị Dương đã dẫn theo ba người bạn nhỏ lên trấn. Tuy tuổi đời còn nhỏ, chỉ khoảng mười hai, mười ba, người lớn nhất cũng chỉ mới mười bốn, nhưng các cậu đều đã được xem như “nam nhân”. Huống chi đoạn đường này vốn quen thuộc nên người lớn trong nhà cũng không mấy lo lắng. Vừa tới trấn, bốn cậu bé lập tức hướng thẳng đến cửa tiệm vải – nơi vốn chỉ thường thấy bóng dáng phụ nữ, đàn ông con trai vào thì hơi kỳ. Thế nhưng các cậu vẫn còn nhỏ tuổi, chưa đến mức khiến người khác dị nghị.
Thật ra chuyện này cũng hơi mâu thuẫn – trên đường đi, cả đám còn tự hào rằng mình đã là đàn ông, vậy mà vừa tới tiệm vải lại tự trấn an rằng: “Chúng ta vẫn chỉ là mấy đứa nhóc thôi.” Nhị Dương và ba người bạn nghĩ đến đó cũng không nhịn được cười, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước vào.
Cánh cửa vừa mở, liền có hai tiểu nhị giống nhau như đúc tiến ra đón: “Mấy vị cần gì ạ?”
Một người trong nhóm liền bật thốt: “Oa, hai người là sinh đôi à?”
Hai người này không ai khác ngoài Táo Hoa và Cẩu Đản. Họ mỉm cười thân thiện, ánh mắt đầy phấn khởi. Đây là lần đầu tiên họ có được công việc ổn định, vì vậy làm gì cũng hết sức cẩn trọng, luôn giữ vẻ mặt vui vẻ với mọi người. Trước kia, khi đi xin ăn, điều họ sợ nhất là bị đối xử lạnh nhạt. Bởi thế nên giờ, dù là ai, họ cũng đều vui vẻ chào hỏi.
“Chúng tôi muốn mua một ít vải vụn,” một cậu nói. Cửa hàng tuy không lớn nhưng vẫn có bán vải vụn.
“Các vị cần loại nào? Muốn bao nhiêu?” – Táo Hoa cười dẫn cả nhóm đi xem hàng – “Ở đây chúng tôi bán vải vụn theo cân chứ không bán lẻ từng miếng nhỏ đâu nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT