Tuy nhiên, ngày đầu tiên luyện tập, Bành Thần cũng không muốn vừa đến đã làm mất mặt Lâm Phương Phỉ.
Cho nên sau khi xem họ luyện tập hai lần, liền ra hiệu cho người quay phim của mình, chuẩn bị lặng lẽ rút lui.
Kết quả cũng không biết có phải động tĩnh của họ quá lớn hay không, tóm lại Lâm Phương Phỉ đang đứng ở phía trước đội hình đột nhiên phát hiện ra cô, rồi cất giọng gọi: "Cô Bành đến rồi!"
Cô vừa lên tiếng, tất cả học viên trong phòng tập đều nhìn lại, sau đó lần lượt chủ động chào hỏi Bành Thần: "Chào cô Bành ạ!"
Bành Thần đành phải dừng lại, lễ phép đáp lại: "Chào các em. Luyện tập thế nào rồi?"
Một học viên trong đó mặt mày đưa đám nói với Bành Thần: "Khó lắm ạ, rất nhiều động tác căn bản không nhớ được."
Lời vừa nói ra, lập tức có học viên phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, vũ đạo vốn là điểm yếu của em, nhảy động tác này liền quên mất động tác tiếp theo, cảm giác luống cuống tay chân."
Đương nhiên cũng có học viên luyện tập khá tốt, hơi mang chút tự đắc nói: "Cũng tạm ạ."
Bành Thần nhìn các cô với vẻ mặt hiền từ, cảm giác như đang nhìn con cháu của mình vậy. Cô xuyên sách quá nhiều lần, tuy tuổi tác cơ thể hiện giờ chỉ mới 22, nhưng tuổi tâm lý sớm đã có thể làm bà cố của đám trẻ này, cho nên thái độ đối với những đứa trẻ này đặc biệt nhân hậu khoan dung: "Không sao, từ từ thôi, dù sao vẫn còn thời gian, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."
Lâm Phương Phỉ nhìn Bành Thần tương tác với các học viên, đột nhiên đề nghị: "Hay là để cô Bành làm mẫu cho chúng ta một chút đi?"
Lời của Lâm Phương Phỉ vừa thốt ra, hiện trường đột nhiên im lặng.
Nói thật, danh hiệu mỹ nhân bình hoa của Bành Thần vẫn còn ăn sâu vào lòng người, cái gọi là mỹ nhân bình hoa, chính là hát không được, nhảy không xong, diễn xuất cũng chẳng ra gì, chỉ có thể đứng đó làm một bình hoa đẹp mắt.
Lâm Phương Phỉ đề nghị như vậy, chẳng phải là muốn Bành Thần mất mặt trước đám học viên này sao?
Đám cô gái trẻ này thực ra không có thành kiến gì lớn với Bành Thần, hơn nữa Bành Thần dù sao cũng là mentor, ai lại dại dột đi đắc tội cô chứ?
Đương nhiên, có người không muốn đắc tội Bành Thần, thì cũng có người đưa ra lựa chọn giữa Bành Thần và Lâm Phương Phỉ, ủng hộ Lâm Phương Phỉ. Ví dụ như Tạ Du Nhiên.
Tạ Du Nhiên cố ý làm ra vẻ mặt đầy mong đợi, nói: "Oa, mong chờ phần biểu diễn của cô Bành Thần quá."
Ánh mắt Bành Thần lướt qua người Tạ Du Nhiên, rõ ràng là một ánh mắt nhàn nhạt không thể nhạt hơn, nhưng Tạ Du Nhiên lại theo bản năng ngậm miệng lại. Đợi Tạ Du Nhiên im lặng, Bành Thần mới nhìn về phía Lâm Phương Phỉ: "Cô chắc chắn muốn tôi nhảy chứ?"
Lâm Phương Phỉ sững sờ trước câu hỏi này của Bành Thần.
Không biết có phải ảo giác không, Lâm Phương Phỉ cảm thấy lúc Bành Thần hỏi câu này, biểu cảm cực kỳ, cực kỳ tự tin, tự tin đến mức khiến lòng cô có chút bất an. Cứ như thể nếu mình thật sự gật đầu bảo Bành Thần lên làm mẫu, người chịu thiệt cuối cùng chắc chắn là cô chứ không phải Bành Thần.
Nhưng Lâm Phương Phỉ nhớ lại hình ảnh và danh tiếng trước đây của Bành Thần trong giới, lại cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều. Dù sao thì trong giới ai mà không biết Bành Thần là nữ hoàng bình hoa điển hình chứ!
Hơn nữa, trước đây không phải Lâm Phương Phỉ chưa từng xem Bành Thần ghi hình gameshow, mỗi lần đến các phần hát hò nhảy múa, Bành Thần đều ngồi dưới làm khán giả. Nếu cô thực sự có thực lực hát hay nhảy đẹp, sao có thể che giấu thực lực của mình mà yên phận làm khán giả dưới sân khấu được?
Điểm mấu chốt nhất là, ekip chương trình mới công bố bài tập cho nhóm thực tập sinh này vào buổi chiều, từ lúc công bố đến lúc nhóm thực tập sinh này bắt đầu luyện tập, tính ra đến giờ cũng mới qua có 3 tiếng đồng hồ.
Chính cô cũng phải tranh thủ thời gian ăn tối để cố tình luyện tập trong phòng tập rất lâu mới miễn cưỡng nhảy thuận được cả bài. Cô không tin Bành Thần có thể nhảy tốt hơn mình.
Nghĩ vậy, Lâm Phương Phỉ lập tức bình tĩnh lại, mỉm cười dịu dàng nói: "Đương nhiên là tôi rất mong chờ được xem cô Bành biểu diễn rồi!"
Bành Thần gật đầu: "Được, tôi biết rồi, cho tôi vài phút, tôi xem lại MV gốc từ đầu đến cuối một lần."
Bành Thần vừa dứt lời, không chỉ Lâm Phương Phỉ thầm cười lạnh trong lòng, ngay cả Tạ Du Nhiên cũng không nhịn được lộ vẻ khinh thường.
Đùa gì thế, đoạn vũ đạo này trước khi tập họ đã xem ít nhất mấy chục lần, xem xong lại mổ xẻ từng động tác để học, đến giờ mới miễn cưỡng nhảy được như vừa rồi.
Bành Thần không lẽ định xem năm phút là học được luôn đoạn vũ đạo này đấy chứ? Thật ra lúc nãy Bành Thần xem họ luyện tập mấy lần đã gần như nhớ hết động tác vũ đạo, chỉ là mỗi người nhảy đều không được chuẩn cho lắm, bao gồm cả Lâm Phương Phỉ. Cho nên cô mới đề nghị xem lại MV gốc một lần.
Trong phòng tập đều có máy tính và máy chiếu, nên Bành Thần nói xong cũng không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác có mặt, tự mình đi tới, mở file trong máy tính, tiện tay bấm phát.
Rất nhanh, đoạn nhạc dạo của bài hát 《Chiêu Bài》 vang lên trong phòng tập. Một bài hát cực kỳ sôi động, ngay cả nhạc dạo cũng rất trong trẻo nhẹ nhàng.
Bành Thần không quá để ý lời bài hát, chống cằm chuyên tâm học động tác vũ đạo trong MV.
Cảm ơn những năm tháng xuyên sách trước đây đã giúp cô học bất cứ thứ gì cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.
Đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Bành Thần đứng dậy, đi về phía gương tập. Khung hình từ xa đến gần trong tấm gương lớn của phòng tập từ từ chiếu rõ bóng dáng Bành Thần.
Lúc trước khi Lâm Phương Phỉ đứng một mình trước gương tập, các học viên trong phòng còn cảm thấy Lâm Phương Phỉ rất xinh đẹp, dù sao làm nữ nghệ sĩ mà, đa số ngoại hình vẫn rất có ưu thế. Nhưng bây giờ Bành Thần đi tới đứng trước mặt Lâm Phương Phỉ, các học viên tự dưng cảm thấy, cả người Lâm Phương Phỉ đột nhiên trở nên mờ nhạt.
Mà dưới sự làm nền của Lâm Phương Phỉ, Bành Thần quả thật rực rỡ động lòng người, như đóa hồng đẫm sương mai, tươi tắn mơn mởn. Chẳng trách các nữ minh tinh trong giới đều không muốn đứng chung khung hình với Bành Thần, thật sự là... hạ gục người khác trong vô hình mà!
Ánh mắt của các học viên, Lâm Phương Phỉ đã quá quen thuộc, bởi vì lần trước trên thảm đỏ, truyền thông tại hiện trường cũng dùng ánh mắt hơi mang vẻ thương cảm như vậy nhìn cô.
Sau khi về, cô đã bị Bành Thần lấn át suốt mấy ngày trời trên mặt báo, mà cố tình cô còn không thể nổi giận. Giống như bây giờ, trong lòng cô rõ ràng tức muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười lễ phép, cố gắng kìm nén, vừa lặng lẽ dịch sang bên cạnh để kéo giãn khoảng cách với Bành Thần, vừa không quên nói lời tìm cho mình một lối xuống: "Nào nào nào, bây giờ chúng ta hãy nhường sân khấu cho cô Bành, cô Bành cố lên nhé!"
Vì góc máy quay đều lia từ hướng gương tập tới, hơn nữa các học viên và cả khán giả sau này đều sẽ nhìn thấy Bành Thần biểu diễn từ góc độ này, nên Bành Thần không chọn đối mặt với các học viên phía sau, mà trực tiếp quay lưng lại, để tất cả mọi người có thể nhìn thấy động tác vũ đạo của cô qua gương tập.
Sau khi điều chỉnh góc độ và tư thế xong, Bành Thần không quay đầu lại mà nói với phía sau: "Tạ Du Nhiên, phiền em bật giúp tôi nhạc bài 《Chiêu Bài》."
Tạ Du Nhiên đột nhiên bị gọi tên thì sững người một chút, mới đáp lại: "Vâng ạ, cô Bành."