Nói đến hí kịch, lão gia tử cũng là tình cờ nghe đám tiểu bối trong nhà bật vài câu Bành Thần hát Côn Khúc, mới biết Bành Thần lại cũng biết hát tuồng. Thật ra biết hát tuồng đối với diễn viên Tướng thanh mà nói không tính là chuyện gì hiếm lạ, dù sao Tướng thanh chú trọng nói, học, chọc, hát, hơn nữa rất nhiều tiết mục truyền thống xuất sắc đều lấy nói và hát làm chủ đạo. Cho nên diễn viên Tướng thanh giỏi không chỉ phải biết nói, còn càng phải biết hát.
Nhưng việc này đặt ở trên người Bành Thần tại sao lại hiếm lạ?
Thứ nhất Bành Thần tuổi còn nhỏ, nghe nói năm nay cũng chỉ mới 22 tuổi. Thứ hai nghề nghiệp chính của người ta là diễn viên, Tướng thanh đối với cô mà nói chỉ là hứng thú sở thích. Coi là hứng thú mà nói, có thể nói đến trình độ này của Bành Thần đã nghe thấy không tầm thường rồi, nhưng người ta không chỉ nói Tướng thanh hay, hát cũng hát hay, điều này liền vô cùng hiếm có.
Đặc biệt là lão tiên sinh lúc này ngồi xuống cùng Bành Thần nói chuyện phiếm, nói đến Kinh Kịch, Bành Thần có thể hát được hai câu, nói đến Hoàng Mai điệu, cô cũng có thể hát được vài câu, còn về những thứ như Khoái bản, Đại cổ, Đàn tam huyền, Bát giác cổ... dùng trong lúc nói Tướng thanh, Bành Thần lại càng thuộc lòng, dễ như trở bàn tay.
Đến nỗi lão gia tử lúc rời khỏi phòng riêng, vẫn không ngừng cảm khái với đệ tử nhà mình: "Đúng là hạt giống tốt!"
Bàng Phong vừa quan sát biểu cảm của sư phụ, vừa thật cẩn thận hỏi: "Sư phụ, người không phải là muốn nhận Bành Thần làm đệ tử đấy chứ?"
Lão gia tử rất khiêm tốn: "Vậy thì ta cũng không dám nhận."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play