Trên đường trở về, Đại Hải vẫn còn bị mắc kẹt trong câu nói cuối cùng của Bành Thần, không thể thoát ra được.
Cậu không nghĩ ra cái gì gọi là diễn vai bình hoa 4 năm, hóa ra hình tượng bình hoa mà chị Bành bị mắng bao nhiêu năm nay đều là diễn xuất ra à? Nhưng tại sao yên lành lại nghĩ quẩn đi diễn một cái bình hoa chứ? Mấy năm nay bị mắng thảm biết bao!
Đối mặt với loạt câu hỏi dồn dập như pháo của Đại Hải, Bành Thần cũng không né tránh, mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trả lời: "Không phải đều nói giới giải trí là dựa vào mặt kiếm cơm sao? Tôi nghĩ tôi đã có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy rồi, thì còn cần kỹ năng diễn xuất làm gì? Nếu tôi đội một khuôn mặt như vậy mà còn có kỹ năng diễn xuất đặc biệt nghịch thiên, vậy còn để người khác sống thế nào nữa?"
Đại Hải: "... Vậy chị muốn nói như vậy, tôi còn phải thay mặt những người trong giới giải trí kia cảm ơn chị đã nghĩ cho họ như vậy à?"
Bành Thần vung tay: "Cảm ơn thì không cần, nhưng những người này nên lòng mang cảm kích thì đúng là sự thật. Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải những người này thật sự khinh người quá đáng, tôi thật sự định bụng diễn tốt vai bình hoa này đến cùng. Nhưng bọn họ lại lấy oán trả ơn cố ý ép tôi rời khỏi giới giải trí, nếu họ bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa. Bây giờ tôi phải cho họ biết, dù tôi thật sự là một cái bình hoa, thì cũng là đẳng cấp quốc bảo. Tôi muốn đứng ở đâu thì đứng ở đó. Chỉ cần bản thân tôi không tự dịch chuyển, thì không ai nghĩ đến chuyện dời tôi đi được."
Đại Hải: "..."
Trong một khoảnh khắc lại không biết nên nói gì mới tốt. Chẳng lẽ đây là sự kiêu ngạo của bình hoa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT