Hai ngày sau, cô như thường lệ đến phòng tập xem các học viên luyện tập. Như đã nói trước đó, ekip chương trình chia tất cả học viên thành 14 nhóm, mỗi hai nhóm tập cùng một bài hát để PK tại chỗ. 

Mà 14 nhóm học viên này lại chia thành ba nhóm lớn, một nhóm chuyên về vũ đạo, do Lâm Phương Phỉ, mentor vũ đạo, phụ trách giảng dạy. Một nhóm chuyên về âm nhạc, do Úc Phi, mentor âm nhạc, phụ trách giảng dạy; nhóm cuối cùng còn lại chuyên về rap, do Giang Tư Ngôn, người khởi xướng chương trình, phụ trách giảng dạy.

Lần đầu tiên Bành Thần nghe Đại Hải nói về sự phân công này đã ngây người: "... Giang Tư Ngôn lại còn biết rap nữa à?"

Thời buổi này ảnh đế cũng đa tài đa nghệ quá đi chứ? Quả nhiên ảnh đế không biết rap thì không phải là diễn viên giỏi.

Đại Hải còn kinh ngạc hơn cô: "... Ai nói với chị là Giang Tư Ngôn biết rap?"

Bành Thần: "... Không phải em nói anh ta phụ trách nhóm rap sao?"

Đại Hải: "Anh ta chỉ phụ trách, chứ không phải tự mình dạy. Anh ta quan hệ rộng, hơn nữa bây giờ đã tự mở công ty truyền thông làm ông chủ rồi. Công ty của anh ta có không ít nghệ sĩ giỏi rap, đến lúc đó anh ta sẽ để nghệ sĩ dưới trướng đến dạy các học viên kỹ xảo rap chuyên nghiệp."

Bành Thần: "..."

Lúc trước cô còn tò mò, nghĩ một ảnh đế như Giang Tư Ngôn sao lại đến một chương trình tuyển chọn nhóm nữ làm mentor, hóa ra là để lăng xê nghệ sĩ của công ty mình à!

Đại Hải nhìn Bành Thần với vẻ mặt phức tạp: "Chị, chị còn có tâm trạng ở đây quan tâm Giang Tư Ngôn à, chị tự ngẫm lại mình đi, chương trình có tổng cộng ba nhóm lớn, Lâm Phương Phỉ phụ trách vũ đạo, Úc Phi phụ trách âm nhạc, Giang Tư Ngôn phụ trách rap, thế chị phụ trách cái gì?"

Bành Thần nhìn Đại Hải với vẻ mặt nghiêm túc: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, làm người đừng có tính hơn thua như vậy, phải sống 'Phật hệ' một chút."

Đại Hải bị vẻ mặt nghiêm túc đột ngột của cô làm giật mình, đang chuẩn bị xin lỗi, thì nghe thấy Bành Thần ung dung nói tiếp: "... Mấy người họ chọn đường quá hẹp, tôi không giống họ, tôi là mentor toàn năng, phụ trách gánh team toàn sân khấu."

Đại Hải: "..." Thôi, chị vui là được rồi!

Sau khi kỳ ghi hình đầu tiên kết thúc, Bành Thần theo đúng hẹn với Vương Diệu đến công ty nói chuyện hủy hợp đồng.

Công ty quản lý mà nguyên chủ ký hợp đồng tên là Sơn Trúc Media, được xem là công ty quản lý khá lớn trong nước, mấy năm nay phát triển cũng không tệ, nên mới có thể sở hữu cả ba tầng lầu văn phòng ở khu trung tâm tấc đất tấc vàng.

Bước vào cửa lớn của Sơn Trúc Media, đập vào mắt là cả một bức tường trưng bày hình ảnh nghệ sĩ.

Trên đó có ảnh của tất cả nghệ sĩ dưới trướng Sơn Trúc Media.

Bành Thần đứng trước bảng trưng bày này nhìn hồi lâu, cuối cùng tìm thấy ảnh của nguyên chủ ở một góc. Bức ảnh nhỏ xíu, không nhìn kỹ thì căn bản không chú ý tới. Không giống như mấy nghệ sĩ át chủ bài gọi là của Sơn Trúc ở hàng đầu tiên, ảnh chụp to đến mức chỉ hận không thể làm chói mù mắt người xem.

Đại Hải hiển nhiên cũng chú ý đến hiện tượng đối xử khác biệt này, tức giận phì một tiếng: "Phi, đúng là người chưa đi, trà đã lạnh."

Bành Thần quay đầu nhìn Đại Hải phía sau: "Cùng tôi cúi chào một cái đi Đại Hải."

Đại Hải đối với Bành Thần có một sự tin tưởng gần như mù quáng, nên nghe vậy liền theo bản năng làm theo Bành Thần, cúi đến nửa chừng mới chậm tiêu phản ứng lại: "... Khoan đã chị, tại sao chúng ta phải cúi chào ảnh của chị ạ?"

Bành Thần thầm nghĩ "Dù sao cậu cũng theo cô ấy nhiều năm như vậy, cúi chào tiễn cô ấy một đoạn cũng không quá đáng", nhưng ngoài miệng lại trả lời: "Tôi sắp bị gỡ xuống khỏi bảng vàng danh dự này rồi, chẳng lẽ em không nên tiễn tôi một đoạn sao?"

Đại Hải: "..." Xem ra lần này chị ấy thật sự bị kích thích quá độ, đã bắt đầu nói năng linh tinh rồi.

Bành Thần trước khi đến đã gọi điện cho Vương Diệu, nên lúc này Vương Diệu đã sớm đợi cô trong văn phòng.

Vì hai bên là hết hạn hợp đồng, tự nhiên giải ước, hơn nữa hai bên cũng không có tranh chấp gì về việc này, nên quy trình giải ước diễn ra rất nhanh, gần như chỉ là mời luật sư công chứng một chút, sau đó hai bên ký tên đóng dấu vào hợp đồng giải ước, hợp đồng giải ước liền chính thức có hiệu lực.

Dù sao cũng đã giải ước, nên Bành Thần cũng lười tốn nhiều lời lẽ với Vương Diệu, xong việc liền chuẩn bị rời đi. Ngược lại là Vương Diệu, lúc này lại bắt đầu đóng vai anh trai tâm lý, khuyên nhủ hết lời với Bành Thần: "Bành Thần à, không phải anh nói cô, nhưng cô thật sự không hợp làm nghề này đâu. Nếu anh là cô á, anh sẽ đi livestream làm hot girl mạng, dù sao các mặt khác không nói, cái mặt này của cô vẫn coi được."

Nói thật, nếu không phải vì gương mặt này của Bành Thần, với cái diễn xuất tệ hại của cô, anh ta đã từ bỏ Bành Thần từ tám đời rồi, đâu có đợi đến bây giờ.

Thái độ Bành Thần lại rất khiêm tốn: "Cũng đúng."

Vương Diệu há miệng đang định nói tiếp, thì nghe Bành Thần nói: "Tôi dù sao cũng còn có thể dựa vào mặt kiếm cơm, không như một số người, chỉ có thể dựa vào mặt dày."

Vương Diệu: "...???"

CMN đây là đang đá xoáy ai đấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play