Nhắc tới ân oán giữa mình với Ký Hành Châm, A Âm có thể nói cả một ngày một đêm cũng không hết nhưng dù sao hắn cũng là thái tử đương triều, thỉnh thoảng lúc bình thường đối với nàng cũng rất tốt vì vậy A Âm kiềm lại.
Nhưng có một việc không nói không được. Cũng chính vì chuyện này mà lúc nãy nàng mới có thể oán trách một câu như vậy.
"Điện hạ lấy viên xíu mại của con!" Nhớ tới chuyện này trong lòng A Âm vẫn còn khó chịu.
"Cái gì xíu mại?"
"Chính là của đại đường huynh tặng cho con, được làm từ đá đó!" A Âm khoa tay múa chân minh họa hỏi: "Mẫu thân còn nhớ không?"
Dĩ nhiên là Trình thị nhớ. Lúc A Âm nhận được viên đá đó còn rất vui vẻ, mỗi ngày đều đeo theo bên mình.
Liên tưởng với lời nói của A Âm lúc đầu, Trình thị có chút chần chờ hỏi: "Con là nói viên xíu mại bằng đá đó bị thái tử điện hạ... Cầm đi?"
"Cũng không phải vậy!" A Âm giận dữ nói: "Mẫu thân người không biết điện hạ quá đáng thế nào đâu!"
A Âm không có kể tường tận quá trình, chỉ nói giản lược. Sau khi nói xong, giọng nói của nàng chuyển thành uể oải, ẩn chứa đau lòng, nói: "Lúc nãy ăn tối đại đường huynh còn hỏi con, sao dạo gần đây không thấy con đeo viên xíu mại nữa."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play