Trịnh Huệ Nhiễm che mặt khóc thầm, một lát sau đó tiếng khóc gia tăng âm lượng nức nở thành tiếng.
Ký Hành Châm gõ gõ tay lên cạnh cửa sổ.
Động tác của hắn rất đẹp mắt khiến Trịnh Huệ Nhiễm ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên dõi theo hắn.
"Nếu ngươi muốn dùng tiếng khóc dẫn người tới đây thì cứ khóc lớn tiếng lên." Khóe môi Ký Hành Châm tuy là đang nhếch lên nhưng trong ánh mắt lại không có nửa điểm vui vẻ: "Chỉ là bị người ta vứt bỏ mà thôi đâu phải là chuyện gì to tát, ngươi lại khóc cứ như trời sập xuống!"
Đột nhiên Trịnh Huệ Nhiễm trở nên nóng nảy đứng bật dậy nói: "Người bị vứt bỏ đâu phải là ngươi! Ta khóc thì sao chứ? Nói không chừng bọn họ còn có thể biết ta thống khổ bao nhiêu!"
"Vậy sao?" Lần này Ký Hành Châm thật sự cười ra tiếng: "Năm trước Ký Phù hại ta phụ hoàng lại dốc lòng bảo vệ hắn, ta thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng phụ hoàng cũng chỉ trừng qphạt Ký Phù đôi chút mà thôi. Theo ý của ngươi là trong tình cảnh đó nếu như ta cũng mặc sức khóc lớn như ngươi để cho phụ hoàng biết trong lòng ta khổ sở thế nào thì người sẽ giết Ký Phù sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play