Chu Nghiêm Phong nhíu mày: "Còn muốn tiếp tục không?"
Lục Mạn Mạn thút tha thút thít đáp: "... Muốn."
Chu Nghiêm Phong không giấu giếm nhướng mày, tự hỏi có phải đã bị người phụ nữ này lừa gạt hay không, lại thấy hơi ngoài ý muốn.
Anh nói: "Được, vậy tôi tiếp tục".
Không thể không nói là anh thực sự chẳng có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc nào, cho dù Lục Mạn Mạn đau khổ kêu gào, khóc đến mưa lê hoa đái vũ, cũng không mở miệng ra an ủi lấy một lời, động tác trên tay cũng không chần chừ tí nào cả.
Nhưng mà khi quá trình này cuối cùng cũng kết thúc, Lục Mạn Mạn lấy khăn tay lau nước mắt, chỉnh trang lại rồi ngồi dậy, thấy vai anh ướt sũng, trên đó không chỉ có nước mắt của cô, mà mơ hồ còn có cả nước bọt do cô gặm cắn, mà tay áo sơ mi thì không cần phải nói, trên đó còn dính đầy vết tích do cô giày vò...
Lục Mạn Mạn ít nhiều gì cũng thấy mất mặn, thấy Chu Nghiêm Phong cũng đang im lặng, ngay khi thoát khỏi cô là lập tức đứng dậy cách xa cô ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT