Anh ôm lấy vai cô, đau lòng ôm cô, muốn nói cô chịu thiệt thòi, sau này cho dù cả đời anh cũng sẽ không để cô chịu chút tủi thân nào, nhưng lại chỉ nói: "Xin lỗi, Mạn Mạn."
Anh biết rõ cô không phải kiểu người thích kể ra chuyện oan ức với người khác, cô không muốn nói thì anh không nên hỏi, nhưng anh lại nhất định muốn hỏi, nhất định phải nói rõ ràng, cuối cùng xé ra lại là vết sẹo chôn sâu trong lòng cô.
Lục Mạn Mạn biết anh cũng là bởi vì yêu mình, càng yêu càng muốn biết toàn bộ về đối phương, càng muốn hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Anh đã rất kiên nhẫn, cho tới nay vẫn luôn cẩn thận mỗi khi chạm vào, chỉ là lần này không thể nhịn được.
Cô thở dài, sờ sờ mặt anh nói: "Đã qua rồi, chỉ là đôi khi em nhớ tới mẹ thì sẽ hơi khó chịu."
Chu Nghiêm Phong xoa ngực cho cô, không muốn khiến cô khó chịu.
Lục Mạn Mạn lại nín khóc lại mỉm cười. Cô cảm thấy nhìn anh là người vừa trưởng thành vừa cơ trí đã 30 tuổi nhưng có đôi khi cũng giống như đứa nhỏ, vừa rồi bôi bột mì lên mặt cô, bây giờ lại xoa ngực cho cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play