Chu Nghiêm Phong hô hấp khó khăn, yết hầu lăn theo, bên tai dường như nóng lên, nâng mí mắt lên nhìn cô, cô cũng nhìn anh, trong sắc trời có chút u ám, cô lộ ra vài phần lười biếng dựa vào ghế ngồi, nói xong những lời khiến cho người ta đỏ mặt tim đập như vậy mà trên mặt không có bất kỳ ngượng ngùng nào, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên ngược lại càng lấp lánh hơn, vừa quyến rũ lại đa tình.
Đôi môi đỏ căng mọng phản chiếu mái tóc đen nhánh trong bóng tối cũng hết sức mềm mại.
Cuối cùng ánh mắt Chu Nghiêm Phong cũng rời ra khỏi khuôn mặt và đôi môi của cô, ngồi trở về.
"Ngồi xuống."
Anh khàn giọng rồi khởi động chiếc xe.
Ngón tay Lục Mạn Mạn vén vài sợi tóc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không nhịn được cong lên. Người đàn ông này còn giả vờ giống như không có việc gì, vành tai kia rõ ràng đã đỏ đến thế kia rồi.
Lục Mạn Mạn thích trồng đầy cây trong sân vừa uống cà phê vừa thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời. Lúc bố trí đình viện cô đã bảo Thái Châu xây một bộ bàn ghế đơn giản cổ điển dưới tán cây hải đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT