Hạng Tinh thoải mái dễ chịu tắm nước ấm.
Thay bộ quần áo quản gia Chu đưa tới, nói là quần áo cũ của Lục Thiệu Khiêm, cô nhẹ nhàng đi đến trước gương lớn toàn thân trong phòng ngủ.
Cô nghiêng đầu, đối diện với gương duỗi tay duỗi chân.
“Áp Áp, cậu xem này,”
Cô nắm lấy ống tay áo sơ mi vừa dài vừa rộng thùng thình, ở trước gương vung tay múa chân, “Giống như đang diễn tuồng vậy.”
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Thổi đến chóp mũi cô hơi ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái nho nhỏ.
[Cậu vẫn nên nhanh chóng nghỉ ngơi đi, còn diễn tuồng gì nữa……]
Áp Áp tận tình khuyên nhủ.
Cô trong gương lại bĩu môi, có chút buồn bực xoa xoa cái bụng lép xẹp.
Nhẹ giọng hừ hừ: “Tớ đói đến không ngủ được.”
Phải rồi, gần đây đến nơi này, hết bỏ trốn lại trốn tránh, còn lặn lội đường xa.
Căn bản là không rảnh lo ăn uống tử tế.
Hơn nữa…… trong túi cũng không có tiền để ăn ngon.
Hạng Tinh cảm thấy mình căn bản chưa hưởng được phúc gì.
Cũng may, Đại sứ Hưởng phúc đã thu nhận cô.
Nhưng anh ta vừa nãy cũng có nói, sáng mai sẽ đưa cô đi……
Nghĩ đến đây, cô xoay người, lặng lẽ đi đến bên chiếc giường lớn mềm mại, nằm xuống hình chữ đại (大).
Vẻ mặt buồn rầu, “Áp Áp, cậu nói tớ nên làm thế nào để ở lại đây, không bị đưa đi?”
[Hmm……]
Áp Áp suy nghĩ một chút.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, [Có rồi, cậu đi nói với Lục Thiệu Khiêm, bảo anh ta nhận cậu làm giúp việc! Phim truyền hình đều chiếu như vậy!]
Sau đó sẽ có cảnh tổng tài bá đạo yêu giúp việc, trải qua bao nhiêu sóng gió ngược luyến rồi kết hôn vào hào môn, thuận lý thành chương mà hưởng phúc ~
Áp Áp nuốt nước miếng, nói năng lung tung vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp cho Hạng Tinh.
Kết quả trực tiếp bị Hạng Tinh túm xuống từ mái tóc, ném xuống dưới giường.
“Cậu thật sự là hệ thống hưởng phúc sao?”
Cô thẳng lưng ngồi dậy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc trên sàn nhà.
[…… Vậy cậu tự nghĩ cách đi.]
Áp Áp hậm hực lật người lại, mặt vịt úp xuống đất.
Hạng Tinh đành phải nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng hồ lô treo trên đỉnh đầu, vừa nghĩ vừa đếm số hồ lô.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, khóe môi cong lên như cánh hoa, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé.
“Hay là, tớ có thể làm tay đấm cho Lục tiên sinh.”
Nói rồi, bàn tay nhỏ bé đột nhiên làm một động tác cắt cổ, mắt cong cong.
“Tớ giúp anh ấy loại bỏ chướng ngại, anh ấy mang tớ hưởng phúc, trao đổi ngang giá.”
[…… Tổ tông nhỏ ơi, cậu tỉnh táo lại đi,]
Áp Áp nhịn không được lại lật người, có chút cạn lời trừng mắt nhìn cô, [Đây là xã hội pháp trị, cậu đừng có gây ra chuyện gì đấy, đến lúc đó cứu cũng không cứu được! Hơn nữa……]
“Nhưng tớ chỉ biết cái này, không biết làm việc nhà, quét dọn vệ sinh, cũng không biết nấu cơm……”
Nói đến nấu cơm, cái bụng nhỏ của cô lại kêu lên ùng ục.
Cô khổ sở cụp mắt xuống.
Cứ như vậy, còn chưa được hưởng phúc đã chết đói mất.
Nghĩ ngợi một lát, Hạng Tinh vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống giường lớn, nhón chân đi đến trước cửa.
Cô khẽ hé một khe cửa, thò đầu ra ngoài nhìn.
Chỉ thấy ở phòng khách dưới lầu, Lục Thiệu Khiêm đang đứng ở bên cửa sổ sát đất, tựa hồ đang gọi điện thoại.
Nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng động bên này, không khỏi ngước mắt nhìn lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, khiến Hạng Tinh giật mình run rẩy, mặt đỏ bừng vội rụt trở lại phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô dựa lưng vào cửa, có chút sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Cô tự nhiên có một cảm giác chột dạ như vừa làm chuyện xấu bị phát hiện.
“……”
Lục Thiệu Khiêm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng kia rất lâu.
Rồi nhìn sang quản gia Chu: “Lên hỏi xem, cô ấy muốn gì.”
“Vâng.”
Quản gia Chu mỉm cười đi đến trước cửa phòng Hạng Tinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tiểu thư Hạng, cô thiếu thứ gì cứ việc nói với tôi.”