Chẳng biết tại sao, tối nay trong phòng một chiếc đèn cũng không được đốt, chỉ có ánh lửa bên ngoài chiếu vào, đại khái có thể nhìn thấy đồ vật.
Phương Cẩm An cảm thấy Lý Ức hiện tại ôm nàng không được vững vàng như trước kia, bước chân cũng có chút xiêu vẹo. Cũng đúng, hắn cũng không biết đã uống hết bao nhiêu rượu, mùi rượu trên người xông lên làm nàng nhức cả đầu, hắn còn có thể đứng dậy như vậy là đã giỏi lắm rồi.
Tuy nhiên dù sao thì hắn cũng không để Phương Cẩm An té ngã, hắn an toàn đặt Phương Cẩm An lên trên giường, rồi lại lập tức nghiêng người một cái, cả người cũng té ở trên người Phương Cẩm An. Hắn lại lập tức giãy giụa ngồi dậy—— ngay cả khi say thành như vậy, hắn vẫn nhớ rõ thân thể Phương Cẩm An yếu ớt.
Trên thực tế hắn ít khi như thế này, Phương Cẩm An lúc này cả người đều đau đớn dữ dội. Nhưng nhờ trong lòng vui vẻ nên nàng mới có thể chống đỡ đến tận đây, nàng cũng không nhận ra mình đã khó chịu đến mức nào."Tiểu Ức." Nàng vươn tay bưng lấy khuôn mặt hắn, muốn hắn nhìn nàng. Còn hắn lại đang nghiêng đầu đi sờ chân nàng, muốn cởi giày cho nàng. Nhưng lúc này nàng lại không có mang giày, chỉ mang một đôi vớ ngủ còn dính đầy nước bùn. Lý Ức mắt say mơ mơ màng màng, ánh sáng lại tối, hắn chỗ nào còn thấy rõ, chỉ một mực nắm chặt đôi vớ ngủ này.
"Tiểu Ức." Phương Cẩm An lại gọi hắn một tiếng, tay nàng vuốt ve mặt hắn, lại cảm thấy căng cứng. Nàng muốn nói với hắn một câu là hắn không nên khổ sở, đều là nàng không tốt. Nhưng mà vừa mới nói ba chữ, Lý Ức chợt cúi người hôn lên môi nàng.
Không giống ôn nhu lưu luyến trước kia, Lý Ức như mãnh hổ chiếm lấy con thú nhỏ, chỉ cắn không buông. Phương Cẩm An lúc đầu hơi giật mình, thế nhưng chậm rãi, nàng từ trong nụ hôn này cảm nhận được nỗi sợ hãi, sốt ruột, đau đớn của hắn, cảm xúc của hắn giống như thủy triều đánh thẳng từng đợt sóng vào nàng. Phương Cẩm An dịu dàng đáp lại hắn, từ từ dẫn dắt cảm xúc của hắn, thật vất vả mới khiến cho hắn bình tĩnh một chút.
Một lúc lâu sau, Phương Cẩm An cảm thấy mình cũng sắp hít thở không thông, Lý Ức mới thả nàng ra. Nàng hít hai hơi thật sâu, nhưng quanh quẩn đều là mùi rượu của hắn . Phương Cẩm An vô ý thức đẩy hắn ra —— nàng chỉ là muốn hít thở chút không khí trong lành mà thôi. Nhưng vừa đẩy, cảm xúc của Lý Ức bỗng nhiên lại trỗi dậy, hắn lại bổ nhào về phía nàng, chặn miệng nàng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT