Trong khoảnh khắc đó, Phương Cẩm An cảm thấy bản thân giờ mới giác ngộ được nỗi khổ cầu mà không được của Phật gia: cầu vô sở đắc, đắc bất sở cầu [1]. Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Cẩm An lại cảm thấy vô cùng ủy khuất: “Tiểu Ức, đệ phản bội ta.”
[1] cầu vô sở đắc, đắc bất sở cầu: điều mong muốn thì lại không đạt được, điều đạt được lại là điều không mong muốn.
Lý Ức sững sờ.
Đệ phản bội ta. Chỉ bốn chữ thật đơn giản như vậy, Lý Ức ngẫm nghĩ mà cảm thấy đau lòng muốn chết.
Hắn khí phách tràn đầy, mưu đồ đầy bụng lập tức sụp đổ. Ánh mắt hắn vốn hùng hổ dọa người nay lại run rẩy, chợt nhắm chặt hai mắt -- Phương Cẩm An thậm chí phát hiện bàn tay hắn đang nắm tay của nàng có hơi run rẩy. Chốc lát, hắn buông nàng ra, dịch người, nhưng vẫn đoan đoan chánh chánh ngồi xuống. "Ta sai rồi." Hắn không nhìn nàng nữa, mắt chỉ nhìn về phía trước: “Cục diện rối rắm này, ta sẽ tự mình sẽ xử lý tốt. Nàng muốn như thế nào, thì làm như thế ấy, chỉ cần nàng vui là được.”
Lẽ ra đây là lời nàng muốn nghe. Nhưng khi nhìn dáng vẻ trước mắt này của hắn, Phương Cẩm An lại không đành lòng: hắn tuy là đoan chính uy nghiêm mà ngồi ở chỗ kia, nhưng mà thân hình cao lớn không khỏi sinh ra cảm giác đìu hiu, thoáng như hài đồng bị vứt bỏ . . .
Phương Cẩm An cắn cắn bờ môi: lời này hình như nói hơi nặng rồi. . . Không, là tâm địa ta quá mềm."Nên như thế." Nàng cố thể hiện sắc mặt lạnh lùng cao ngạo rồi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT