Nhưng mà Lý Ức không biết, một đêm này Phương Cẩm An cũng ngủ không ngon.
Nửa đêm về sáng, Phương Cẩm An từ trong một cơn ác mộng bừng tỉnh, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong bụng nóng như dầu chiên, còn ngực, lại như có băng sơn trấn áp.
Nàng liền hiểu, mấy ngày nay phí sức quá độ, nên bệnh của mình lại phát tác. Dường như, phát tác lợi hại hơn so với trước kia.
Ngày hôm nay Tạ Tụ ngủ với nàng, Tạ Tụ ngủ rất nông, Phương Cẩm An tỉnh không bao lâu, nàng cũng tỉnh.
"Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Tạ Tụ vội xuống giường thắp nến. Theo quy chế, trong tẩm điện này phải có cung nhân trực đêm, thế nhưng Phương Cẩm An không thích, cho nên lúc này phát hiện Phương Cẩm An không khỏe chỉ có mình nàng.
Dưới ánh đèn lờ mờ Phương Cẩm An mặt đầy mồ hôi, sắc mặt vàng như nến, tiều tụy không ra hình gì. Tạ Tụ lại càng hoảng sợ, muốn gọi người, lại bị Phương Cẩm An níu lại: “Bệnh cũ, nhịn một chút là đỡ, không cần phải kinh động.”
"Như vậy sao được, gọi ngự y đến xem." Tạ Tụ nói: “Làm sao thì người cũng là thiên kim đáng giá ngàn vàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT