Mao Nữu kéo giỏ của Thu Cúc lại: “Muội đừng tưởng măng to mà thấy nhiều, bóc vỏ ra rồi thì cái giỏ này chẳng ăn được hai bữa đâu. Hơn nữa, muội còn phải mang về cho cha mẹ nữa, chỗ còn lại chỉ đủ một bữa. Đáng không? Mất cả buổi chiều chỉ để thêm một món ăn thôi à?”
Thu Cúc đành đặt giỏ xuống, hai người tiếp tục đào. Mao Nữu làm nhanh, Thu Cúc vừa đào được một cây, tỷ ấy đã bỏ cây thứ hai vào giỏ. Có Mao Nữu giúp, hai người rời rừng tre khi mặt trời còn chưa lặn.
“Đại tỷ làm nhanh thật đấy.” Thu Cúc thật sự khâm phục sự khéo léo của tỷ ấy.
“Ôi dào, có gì đâu, làm nhiều thì quen tay thôi. Tỷ làm từ nhỏ đến lớn rồi, nếu muội mới lên núi mà đã theo kịp tỷ thì mấy năm qua tỷ làm công cốc à?” Mao Nữu ngượng ngùng, ở núi này, cô gái nào cũng làm việc nhanh nhẹn, nên chẳng có gì đáng khen ngợi.
Thu Cúc nhận ra đại tỷ có chút ngại ngùng. Tỷ ấy đã chịu khổ từ nhỏ, đến mức nghe một lời khen cũng không dám nhận, làm nàng cảm thấy chua xót.
Khi xuống thung lũng, Thu Cúc liền lấy một con chuột tre từ giỏ mình bỏ vào giỏ của Mao Nữu, sau đó đeo giỏ ra trước ngực, hai tay giữ chặt măng và chạy đi, vừa chạy vừa gọi: “Chuột tre là để cho mấy đứa cháu của muội ăn, tỷ đừng trả lại nhé!”
“Ê, đứng lại, tỷ không đuổi theo muội đâu, coi chừng ngã đấy!” Mao Nữu chỉ kịp hét lên "đứng lại", nhưng Thu Cúc không nghe hết câu, không dám quay đầu, lại càng chạy nhanh hơn. Đến khi về đến nhà, nàng thở hổn hển, không kịp mở cửa, liền ném con chuột tre xuống đất và ngồi bệt xuống giỏ. Nghỉ ngơi một lúc, nàng mới mở cửa bếp, kéo giỏ vào trong, rửa tay và mặt, rồi vội vàng xách giỏ măng đi đón đứa bé đang đòi bú.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play