"Nói nghiêm túc đi, chàng có thật là không sợ không, em còn lo rằng sẽ thấy chàng đổ máu đấy." Thu Cúc mạnh tay vỗ một cái rõ kêu lên cánh tay hắn.
"Ta biết mà. Bắt đầu từ đại ca, mỗi khi có huynh đệ mới vào nhóm đi săn, cha đều căn dặn: ‘Sói trong rừng không thể động vào, chúng thâm độc và thù dai. Gặp heo rừng dẫn con thì phải dụ đi nơi khác rồi mới giết, vì nếu có heo mẹ thì heo cha cũng không xa. Thà không có mồi còn hơn liều mạng.’" Thiết Ngưu nhìn thấy khuôn mặt Thu Cúc đã có sắc hồng trở lại thì mới yên tâm.
“Vậy còn chuyện của Lộ Sinh là sao? Em nhớ huynh đệ của cậu ấy còn đông hơn các chàng cơ mà, sao lại bị nanh heo rừng húc trúng?”
"Tại lòng tham cả thôi. Giết heo mẹ xong, heo con chạy mất, còn muốn đuổi theo. Thế là dẫn heo đực tới. Cậu ta ở gần nhất, chưa kịp trèo lên cây đã bị con heo đực giận dữ chặn đường. Mấy huynh đệ khác lúc đó xuống cũng không kịp. May mà cậu ta né được chút, không bị húc thủng bụng." Thiết Ngưu cũng cảnh giác, tự nhắc nhở trong lòng khi đi săn không được tham lam.
“À, đúng rồi, Thu Cúc, trong số thuốc nàng mang từ chân núi lên có loại nào trị cái này không?”
“Không có, em cũng chưa từng tiếp xúc với vết thương chảy máu, đâu nghĩ tới cần loại thuốc này. Tiểu Lý đại phu chẳng phải vốn giỏi chữa thương tích bên ngoài sao?”
"Tiểu Lý đại phu làm thuốc cầm máu rất tốt, nhưng để dưỡng thương thì cần thêm. Ta thấy lần trước thuốc mà nàng cho Thu Hạnh hiệu quả rất nhanh, nên muốn hỏi thử." Thiết Ngưu gãi đầu cười ha hả. Hắn không dám nói cho Thu Cúc biết, người bị thương nặng khi đi săn phần lớn không phải chết vì cầm máu không được, mà là vì sốt cao không hạ hoặc vết thương hoại tử không chịu nổi, người nhà bỏ cuộc hoặc tự bỏ cuộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play