Thiết Ngưu thấy cách này ổn, nhưng khi hai người sắp đi, Lừa nhỏ cứ sủa liên hồi, dây thừng quấn quanh cổ nó căng đến mức làm biến dạng da, nó cố gắng vùng ra ngoài. Thu Cúc nhìn vẻ thảm hại của nó mà không nỡ rời đi, nàng nài nỉ Thiết Ngưu: "Chúng ta mang nó theo đi. Trông nó thế này, em lo không đợi được đến khi chúng ta về nó sẽ chết mất".
Thấy Thiết Ngưu còn do dự, nàng vội nói thêm: “Chàng cũng định dạy nó săn bắn mà, giờ mình dạy sớm hơn thôi. Còn về chuyện nó có gặp nguy hiểm hay không, cứ coi như số phận của nó vậy.”
Thiết Ngưu nhìn chú chó con liều mạng vùng vẫy, tiếng kêu đã thay đổi, chân cào đất bụi bay mù mịt, cũng lo nếu nhốt nó vài ngày, nó sẽ tự làm mình chết mất, hoặc khi mẹ chàng dắt nó đi dạo nó lại chạy mất, chạy vào rừng sâu thì thật sự không tìm được nữa, đành phải đem nó theo.
“Đưa nó theo vậy, nếu nó còn sống trở về, chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện nó.”

Nghỉ ngơi cả đêm, Lừa nhỏ vẫn đi hơi khập khiễng. Thiết Ngưu lấy hai tấm đệm cỏ che kín đồ đạc trong gùi, rồi đặt chó vào trong, nghiêm giọng nói: “Nếu mà mày ngu ngốc đến mức tè vào gùi thì tự tìm đường về núi với cha của mày đi nhé.”
Lừa nhỏ ép tai xuống, đuôi vẫy vẫy trên miệng giỏ, trông rất ngoan ngoãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play