Hơn nửa tháng trôi qua, vết thương ở chân con chó đã lành gần hết. Nó không kêu không quấy, chỉ ở trong hang, nên trong thôn vẫn chưa ai biết nhà họ có nuôi chó.
Thu Cúc vẫn luôn gọi con chó con là "Chó Con", khiến Thiết Ngưu nhớ đến chuyện có người trong thôn lo lắng rằng đứa trẻ yếu ớt, khó nuôi lớn, nên đặt cho nó cái tên đơn giản như "Mèo Con" hay "Cẩu Đản Nhi". Hắn hỏi nàng: “Không nghĩ được cái tên nào hay hơn sao?”
"Vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào hay. Em nghĩ rằng tên của chó nên đặt ngược lại với tính cách. Ví dụ, con chó thích chơi đùa nghịch ngợm thì không nên đặt những cái tên vui vẻ như "Hoan Hoan". Nếu không, gọi mãi nó lại ủ rũ, buồn bã. Con chó nhà mình còn nhỏ mà đã quá yên tĩnh. Em muốn nó sống động, khỏe mạnh hơn. Chàng đặt tên cho nó đi?"
“Đại Hắc? Tính hoạt bát ngược lại là trầm lặng, lỡ như càng gọi càng trầm lặng thì sao?”
“Em nghĩ lại xem. Không nghĩ ra thì gọi là Lừa Con vậy. Trong ấn tượng của em, lừa vốn hoạt bát khỏe mạnh, chó cứ lớn theo kiểu lừa là được.”
Thiết Ngưu phì cười, nghĩ thầm, chẳng lẽ chó lớn lên lại giống lừa, hay là đầu óc người sống trên núi khác với người dưới chân núi?
Chú chó con mới nhặt về đã được khoảng một tháng. Nửa tháng nay, Thu Cúc và Thiết Ngưu ăn gì cũng cho nó ăn nấy. Thiết Ngưu không cho Thu Cúc cho nó ăn thịt, lo rằng khó huấn luyện bản tính hoang dã, lại thêm dạ dày chó con yếu, ăn thịt không tiêu hóa được dễ chết. Thu Cúc nghe lời hắn vì nghĩ hắn tiếp xúc nhiều với động vật hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play