“Ọe ~”
Mãn Nguyệt giả vờ bóp cổ, làm bộ muốn ói, trừng mắt nhìn cha: “Xì, mở mắt nói dối! Chân bọn con hôi cũng là tại cha.”
Nghe câu này quá quen thuộc, Thiết Ngưu chẳng còn buồn bận tâm. Hắn ngồi xoa từng ngón chân nhỏ của Tiểu Cửu, chẳng thèm liếc nhìn cậu con trai lớn: “Thế thì con cứ đi tìm ông nội mà trách. Tất cả đều tại ông ấy.”
Mãn Nguyệt nghe vậy hơi cụt hứng. Đây chẳng phải phản ứng mà cậu mong muốn. Lẽ ra cha phải đuổi theo, ép cậu thừa nhận rằng chân mình không hôi chứ! Giọng kéo dài, cậu lườm cha, làu bàu: “Cha à, da mặt cha càng ngày càng dày, chẳng dễ nói chuyện như trước nữa.”
"Đại ngốc, bây giờ con càng ngày càng kỳ quái, chẳng thú vị như hồi nhỏ nữa. Có gì thì nói thẳng với cha, đừng có vòng vo!" Nói xong, hắn ôm lấy Tiểu Cửu lao ra ngoài, tiện tay túm lấy tai Mãn Nguyệt mà kéo: “Cha con giờ đã dễ tính lắm rồi, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra.”
Mãn Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Cửu đã lớn giọng hét: "Đừng đánh, đừng đánh! Đại ca của con mà, của con!" Thân hình mũm mĩm trong lòng cha cứ giãy giụa không ngừng.
Thiết Ngưu ngửa đầu tránh bàn tay nhỏ đang quơ quào, bất đắc dĩ đặt con bé xuống đất: “Thôi được rồi, không đánh đại ca của con nữa. Nhìn con quý nó như vậy, người ngoài mà không biết còn tưởng cha đánh con trai nhà người ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT