"Qua chuyện của Đại Khương và Đại Lạp lần này. Huynh cũng đã hiểu được không ít. Đệ cũng chỉ biết nói như vậy thôi." Thấy nhị ca vẫn chưa yên tâm, hắn vỗ vỗ ngực anh trai mình: “Đừng lo lắng thái quá. Khi con trai huynh xuống núi tìm vợ, anh em chúng ta bốn người vẫn sẽ đi cùng nhau. Có phải là đuổi huynh và Tiểu Tuyền đi đâu, huynh là cha nó nên đương nhiên huynh sẽ là người quyết định. Đệ chỉ phụ thêm thôi, cứ yên tâm, đệ không bỏ đi đâu đâu.”
Nhìn thấy đám người phía sau đã ra đến nơi, Thiết Ngưu liền vẫy tay: “Nhanh lên nào, đừng chần chừ nữa.”
Không biết là dân làng rảnh rỗi hay họ ăn sáng quá sớm, lúc này vẫn còn thấy người bưng bát cơm ăn. Khi thấy có người nhìn chằm chằm, bọn họ cũng chỉ có thể cười đáp lại và chào hỏi nhỏ nhẹ. Thiết Ngưu và mọi người lần đầu tiên cảm thấy thôn này quá nhỏ. Bước chân nhanh một chút thì chỉ một loáng đã đi hết, mà bước chậm lại thì trông cứ như kẻ ngốc đứng loanh quanh trước cửa nhà người ta. Có người còn nhìn tỏ vẻ đề phòng. Lúc này, họ thực sự mong có ai quen biết để đến chào hỏi cho đỡ ngại.
Dù không gặp người quen, nhưng may thay lại có một bà lão lắm điều đến gần. Bà ta tò mò hỏi han đủ thứ, kể cả chuyện định chi bao nhiêu tiền để cưới vợ. Thiết Ngưu và đám thanh niên cũng hồ hởi trả lời, nghĩ bụng cuối cùng cũng có lý do đứng đây thêm một lát.
Từ đầu thôn đến cuối thôn, ngoài bà lão nhiều chuyện đó ra, cũng không còn ai khác đến bắt chuyện. Khi đến gần nhà của bà Đại Hồng, họ định quay lại đi thêm một vòng nữa thì thoáng thấy có một bà lão đứng ở cuối thôn, sau đống rơm, đang vẫy tay ra hiệu. Thiết Ngưu nhìn quanh thấy mọi người cũng tò mò nhìn mình. Hắn bèn thở dài, bước tới gần, hỏi: “Bà ơi, bà gọi chúng tôi ạ?”
Bà Khâu thấy hơn mười người đứng đợi ở đó, ai nhìn cũng biết có chuyện. Bà nhìn người đàn ông trước mặt: “Này... cháu à, cháu xem có thể bảo mấy người kia về trước không? Bà có việc muốn hỏi, không muốn người trong thôn biết.”
Thiết Ngưu đưa mắt nhìn quanh, ngoại trừ bà lão nhỏ bé trước mặt thì không có ai khác. Nơi này cũng gần nhà bà Đại Hồng, nếu bà ấy có ý xấu thì cũng chẳng chọn chỗ gần nhà họ hàng như vậy, mà người ngoài cũng không biết mối quan hệ giữa hắn và nhà Đại Hồng đã nhạt nhẽo, dù sao hôm qua mới đem gạo và thịt tới. “Được, vậy bà đợi cháu một lát, để cháu nói với họ đã.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play