“Xì, đừng có mà đặt điều. Bà đây già rồi nhưng cũng chẳng thua kém ai, chỉ cần mở miệng là mắng cho bà lòi mặt ra. Đúng là đổi được mấy cân thịt, nhưng mà là đổi với con mụ béo đó. Nhìn mụ ta ăn uống phè phỡn, béo ú nu ú nần, chẳng biết phải mấy thằng đàn ông mới nuôi nổi."
Đám đông phá lên cười. Có người nói đám đàn ông trên núi người toàn mùi hôi, còn giả vờ cắt tóc, cạo râu, như những tên dã nhân không hiểu lễ nghĩa. Chỉ có những kẻ tham tiền đến phát điên mới bán con gái lên núi. Có người chen vào: “Thà đẻ con gái ra rồi dìm chết trong chậu nước tiểu còn hơn bán lên núi làm thân con đĩ.”
Mẹ Đại Khương tức giận đến run cả người, đến nỗi bóc cả một mảng vỏ cây lớn trên gốc cổ thụ. Bên kia vẫn không ngừng nói: “Hôm nào nói với bà mụ Xuân tìm vài ả mặt vàng, da sần sùi từ lầu xanh bán cho bọn man rợ trên núi, còn lời hơn bán nha đầu.”
Mẹ Đại Khương không thể chịu đựng thêm được nữa. Nghe thấy họ bắt đầu bàn về những đứa nha đầu bị đưa lên núi, dù cho con bé này có nói dối đi chăng nữa, nàng ta cũng không đành lòng để cho nó nghe những lời bẩn thỉu ấy. Nàng ta bước ra khỏi gốc cây, lớn tiếng gọi: “Trân Nương, lại đây ngay! Nghe mấy câu xằng bậy của bọn chúng không thấy ngứa tai à?”
Đám đông lập tức im bặt. Trân Nương hoảng hốt đứng dậy, thấy đại thẩm của mình liền chạy ngay tới, còn dùng tay áo lau nước mắt. Mẹ Đại Khương nắm tay cô bé, đi được vài bước rồi lại quay lại, quyết định phải nói cho rõ. Bỏ qua lần này, cơn giận này có thể khiến nàng ta đoản thọ mất năm năm.
“Các người nghe cho rõ đây! Trên núi chúng tôi không giống như dưới xuôi của các người, một người đàn bà có thể hầu hạ mấy thằng đàn ông. Chúng tôi chỉ cần chồng còn sống là cứ thế thủ tiết, không như các người, đang nằm trên giường còn liếc mắt đưa tình với người ngoài đường. Chúng tôi chỉ lấy những cô gái đoan chính về làm con dâu, chứ không phải thứ bẩn thỉu hôi hám gì cũng muốn. Đàn ông trên núi chúng tôi cũng kén chọn lắm, những kẻ lắm mồm như các người bọn họ còn chẳng thèm nhìn. Các người có thể dìm chết con gái mình mà còn dám bảo chúng tôi là man rợ, chê bẩn thỉu còn mua thịt của chúng ta? Vì tham lợi mà còn phải nịnh bợ cười nói!”
Nói một hơi cho hả giận xong, nàng ta nắm tay Trân Nương kéo đi, chẳng thèm để ý xem cô bé có theo kịp hay không. Cảm nhận được những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia đã biến mất, nàng ta lạnh lùng nói: “Trân Nương, nếu đã trải qua chuyện này mà cháu vẫn muốn gả xuống núi, thì thật là mù quáng. Có trái tim cũng chẳng biết dùng để làm gì, có chịu khổ chịu tội cũng đáng đời. Chẳng ai sẽ đến cứu cháu đâu. Dù sao cha cháu cũng đã mất, cháu còn chẳng biết lo cho bản thân, ông ấy mất đi cũng được yên thân, khỏi phải vì cháu mà phí hoài cả đời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT