Ra đến ngoài thung lũng, mọi người mới phát hiện rằng buổi chiều chỉ có mình lừa nhỏ đi theo lên núi. Có người hỏi Tiểu Kim Quất: “Đại Tráng sao không ra?”
Tiểu Kim Quất cũng không rõ, cô bé cứ nghĩ Đại Tráng đã xuống rồi nên không gọi. Bình thường cô bé cũng không phải người gọi nó, mà có gọi cũng chẳng được, đặc biệt là khi vào núi, ra khỏi thung lũng là nó không đi nữa, trừ khi có lừa nhỏ bên cạnh. “Các người hỏi tôi chi bằng đi hỏi lừa nhỏ. Nó hí một tiếng còn có tác dụng hơn tôi gọi cả ngày.”
Nghe vậy, Thu Cúc mỉm cười nói: “Lũ chúng nó quen rồi. Mỗi ngày thì nửa ngày ở nhà, nửa ngày lại vào núi chơi. Trong núi xa còn có cha sói, chúng muốn đến thăm nó."
Đám con gái nghe xong mắt sáng rỡ, càng thêm yêu quý bầy chó này, thật là hiểu chuyện và thông minh. Miệng cứ không ngớt lời khen ngợi, con chó này tốt con chó kia giỏi, biết trông trẻ lại lo cho gia đình, bây giờ lại còn có thêm tính hiếu thảo.
May mà sói xám không hiểu tiếng người, nếu không chắc sẽ buồn nôn đến ba ngày không ăn thịt nổi.
Tối hôm đó, Thu Cúc và mọi người về sớm. Trong núi, trời vừa chạng vạng tối là họ phải về ngay, dù khu rừng có an toàn thế nào thì ban đêm vẫn khiến người ta lo lắng. Trong số họ, chỉ có đại tẩu là khỏe hơn chút, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, về sớm thì ai cũng yên tâm hơn.
Về đến nhà, Thu Cúc liền chặt hai con thỏ, đợi dầu nóng thì rắc một nắm hoa tiêu mang về từ sâu trong rừng, cho thịt thỏ vào xào trên lửa lớn, chẳng mấy chốc mà hương thơm đã lan tỏa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play