Cửu Niên nhìn thấy mẹ mình, liền hớn hở kêu lên, người chao đảo rồi nhào tới. Tiểu Tuyền đang bế cô bé, bị làm cho giật mình, vội trao cô bé lại cho tiểu thẩm và nói: “Người nó mềm nhũn quá, làm cháu giật cả mình, cứ ngỡ chân với thân muốn tách rời nhau.”
Ông nội vừa bước tới đã nghe được câu nói ngớ ngẩn ấy, liền giơ chân đá cho cậu ta một cái: “Nói chuyện mà không biết suy nghĩ à? Chân mà rời thân thì sao còn sống được?”
Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu, thấy tiểu thẩm không trách liền xoay qua bẹo má phúng phính của Cửu Niên. Nhìn thấy ông nội còn muốn đá nữa, cậu vội co giò chạy đi.
Vừa chạy đi, đám em họ liền cười nhạo, còn xúi ông nội đuổi theo đánh. Thấy vậy, cậu ta quay đầu lại giơ nắm đấm dọa. Lão đầu trừng mắt: “Bảo Trụ, chúng bay mau đuổi theo bắt nó về đây cho ông, để ông giữ chân nó cho chúng bay đánh!”
Lũ nhỏ nghe vậy liền im re, không đứa nào dám hưởng ứng, trừ Đại Khương và Đại Lạp. Trong nhóm thì chỉ có Tiểu Tuyền là lớn nhất, nói không lại mà đánh cũng không thắng, thôi thì đừng gây chuyện còn hơn.
“Thật là vô dụng, nhiều người như vậy mà nhát gan thế.”
Tiểu Tuyền đắc ý nhếch mép lè lưỡi, chợt nghe đám con gái đứng gần đó cười nhạo. Cậu ta quay sang liếc họ, rồi đi kéo con chó mình nuôi tới, đá vào mông nó một cái: “Đồ chó ngốc, mẹ mày còn biết chạy ra đón chủ, còn mày cứ đứng đơ ra đó nhìn gì. Cái não của mày không biết điều khiển chân à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT