Thấy nhị tẩu vẫn đang ngơ ngác, tam tẩu biết mình đã hỏi nhầm người, liền quay sang hỏi đại tẩu: “Đại tẩu à, đó có phải là bài hát đối trong thôn không ạ?”
Đại tẩu cũng nhận ra:
“Phải đấy, nếu muội không nói hát đối thì tỷ cũng không nhận ra. Hát không có nhịp điệu gì cả, đêm hôm khuya khoác thế này mà hát cứ như là bị sói cắn ấy.”
Nhưng người ngoài kia dường như không biết mình hát không đúng nhịp, còn hát hăng say hơn nữa. Thu Cúc nằm trên giường cũng bị chọc cười, vừa cười vừa đỏ mặt, trong lòng lại ngọt ngào. Chuyện năm ngoái đại tẩu hát đối, nàng mới nhắc qua có một lần, mà giờ cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, vậy mà Thiết Ngưu vẫn còn lẩm nhẩm hát.
Các tẩu tử cũng có chút thích thú, không ai ra đuổi hắn. Chuyện này còn đáng để cười hơn cả lúc đại tẩu hát đối để ve vãn trai đẹp. Thu Cúc gọi hai tiếng, nhưng mỗi lần vừa cất giọng thì tiếng hát bên ngoài lại càng vang to hơn.
Tam tẩu cười đến chảy cả nước mắt, quay sang nói với Thu Cúc: “Thôi đừng tốn sức nữa. Thiết Ngưu đang cao hứng đấy, cũng là tấm lòng của người ta. Cứ để hắn ta hát, muội cứ dưỡng sức sinh con đi.”
Nhị tẩu bưng chậu ra ngoài thay nước, vừa đi vừa giơ ngón cái với Thiết Ngưu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT