Thu Cúc nghĩ rằng địa thế trên núi quá hiểm trở, sau này hai đứa con trai lớn lên sẽ theo nghề săn bắn, tất nhiên càng khoẻ mạnh càng tốt. Về Mãn Nguyệt thì nàng không phải lo lắng, mỗi sáng thằng bé đều dậy sớm chạy bộ. Còn Chúc Quang, dù anh trai đã chạy mỗi ngày, nhưng cậu bé vẫn không hứng thú gì với việc chạy theo. Thu Cúc không hiểu cậu nhóc nghĩ gì trong đầu.
Nàng bắt đầu dẫn dắt Chúc Quang như đã làm với Mãn Nguyệt trước đây. Mỗi sáng, nàng đưa cậu đi theo anh trai chạy bộ. Mãn Nguyệt chạy phía trước, còn Chúc Quang lúc chạy, lúc đi. Thu Cúc theo sau với nhịp bước nhanh. Ban đầu, Chúc Quang đi cạnh mẹ, nhưng nàng không ép buộc cậu phải chạy hay so sánh với anh trai. Chỉ cần không mưa, nàng vẫn kiên trì dẫn cậu đi.
Khi Thiết Ngưu trở về, nàng cũng nhờ hắn chạy chung. Cha và anh trai chạy phía trước, Chúc Quang thấy mình không theo kịp nên dần dần cũng không muốn bị bỏ rơi.
Chỉ vài ngày sau, cậu bé nói với mẹ: “Mẹ, con không muốn đi bộ với mẹ nữa, con lớn rồi, con muốn chạy cùng cha và anh.”
Thu Cúc đã chờ câu nói này: “Mẹ không cần con đi cùng, đuổi theo cha con đi.”
Từ đó, không cần Thu Cúc phải theo sát nữa, mỗi sáng Chúc Quang tự giác dậy sớm theo anh trai chạy bộ. Thu Cúc cũng yên tâm giao phó.
Khi Thiết Ngưu trở về, Thu Cúc lấy vải ra xem. Loại vải đúng như nàng muốn, là vải pha nửa sợi gai. Nàng hỏi giá nhưng không bình luận gì thêm, để tránh lần sau Thiết Ngưu không dám mua những thứ này nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play