Ngoại trừ chuyện lúc Thiết Ngưu còn nhỏ ra thì cha mẹ chồng đối xử với vợ chồng nàng cũng khá tốt. Có bốn người con trai, làm sao có thể đối đãi công bằng như nước đổ vừa vặn trong bốn chén được? Tất nhiên sẽ có đứa được yêu thích nhất và đứa ít được ưu ái hơn. Mà vợ chồng nàng lại ở xa nhất, số lần giúp đỡ cha mẹ cũng ít hơn. Cũng may hai đứa nhỏ không phải làm phiền mẹ chồng chăm bẵm nuôi lớn.
Về đến nhà, Mãn Nguyệt và Chúc Quang đã ngủ say, Thu Cúc và Thiết Ngưu nhẹ nhàng đặt hai đứa lên giường, rồi cùng nhau vào bếp đun nước rửa mặt.
Thu Cúc mở lời: “Thiết Ngưu, năm nay chàng xuống núi bán sừng hươu xong, nhớ vào cửa hàng vải mua hai tấm vải về. Em muốn may cho cha mẹ một bộ quần áo. Em thấy mẹ đi đứng không được thoải mái, ngày mai em sẽ hỏi thăm. Chàng cũng nhớ ghé vào y quán, nhờ đại phu kê vài thang thuốc. Rồi... mua vài cân rượu mạnh tặng các huynh tẩu... À mà thôi, chi bằng mua thêm tấm vải nữa, dù gì các tẩu ấy cũng thường xuyên trông nom Mãn Nguyệt và Chúc Quang giúp chúng ta.”
Thiết Ngưu liếc nhìn vợ: “Hào phóng quá nhỉ. Không cần mua cho các tẩu đâu. Mỗi lần có đồ ăn thức uống, nàng đều chia cho con cái của họ rồi, đâu cần phải mua vải may áo nữa. Để họ biếu lại thì sao? Họ bán kỷ tử cũng có bạc, thiếu áo thì tự mua được.”
“Em chỉ nghĩ là sừng hươu này nhặt được, mà bọn mình đi mất năm sáu ngày, các tẩu ấy cũng lo lắng cho hai đứa nhỏ, lại còn lo cho bọn mình nữa.”
“Chúng tôi ở vùng này ai chẳng vậy, nàng khách sáo quá lại làm họ ngại đấy. Nghe ta, không cần mua vải đâu. Lúc đó ta mua ít đồ ăn cho bọn trẻ nhà họ là được.”
“Thôi được, vậy nghe chàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT