Thu Cúc ném nó vào giỏ sau lưng, nói: “Lợn rừng ăn không sao, chắc người cũng ăn được. Em mang về thử xem sao.”
Thiết Ngưu liếc nhìn nàng không mấy vui vẻ: “Sao nàng vào rừng sâu một chuyến là thấy cái gì cũng thích thế?”
Thu Cúc có phần chán nản, không hiểu sao dạy mãi mà người này vẫn ngốc nghếch đến vậy: “Em vốn thích từ lâu rồi. Bao nhiêu năm nay toàn ăn rau rừng, dưa muối, rau khô cái gì cũng toàn lá với lá, em đã ngán lắm rồi. Còn chàng nữa, thấy những thứ này tươi mọng thế kia, lợn ăn không sao thì chàng cũng nên mang về một ít cho vợ chàng chứ. Chàng không nghĩ vợ chàng cũng thích ăn à?”
"Là lỗi của ta, ta không dám nghĩ khẩu vị của vợ mình lại giống với lợn rừng." Thấy Thu Cúc sắp nổi giận, Thiết Ngưu vội giơ tay lên đầu hàng: “Lần sau, lần sau, chỉ cần ta thấy thứ gì chim thú ăn được, ta đều mang về cho nàng nếm thử.”
Quá muộn, Thiết Ngưu lại bị nàng cấu véo một trận. Hắn chỉnh lại áo, liếc nhìn Thu Cúc vẫn đang bực tức. Hắn bật cười, thật may, nàng không bị kinh sợ đến mức mất hồn, vẫn còn chút ngốc nghếch và can đảm.
Khi hai người đến bên ngoài thung lũng, trời đã tối hẳn. Đúng vào giờ ăn tối, ánh đèn dầu vàng vọt hắt ra từ những cánh cửa chưa đóng kín. Mới xa cách có năm sáu ngày, giờ được thấy lại khung cảnh này, Thu Cúc xúc động muốn hét lên. Lúc ở trong núi không cảm nhận được nhiều, nhưng giờ đến đây, nàng đặc biệt nhớ Mãn Nguyệt và Chúc Quang. Nàng nhét cặp sừng hươu vào tay Thiết Ngưu, rồi nắm dây đeo của giỏ sau lưng, chạy bước nhỏ vào thung lũng.
May mà đã đưa cặp sừng hươu cho Thiết Ngưu, vì vừa chạy vào thung lũng, nàng đã bị một người ôm chặt lấy đùi. Nhận ra tiếng khóc này là của Chúc Quang, Thu Cúc mới không hất cậu bé ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play