May mắn là chỗ trú qua đêm trước đó vẫn còn nguyên vẹn. Họ dùng ánh sáng lửa để trải chăn đệm, buộc chặt tấm da dê. Trong suốt quá trình này, Thiết Ngưu cố gắng bắt chuyện với Thu Cúc để làm dịu không khí, nhưng không nhận được sự hồi đáp nào.
Không có lừa nhỏ ở bên, Thiết Ngưu cũng không dám ngủ. Hắn ngồi bên cạnh đống lửa, thi thoảng lại thêm củi. Thu Cúc nằm trong chăn cũng không yên, mặc quần áo vào, cầm cây đuốc đứng lên, kiễng chân nhìn về hướng mà lừa nhỏ đã chạy.
Thiết Ngưu sờ vào quần áo, phát hiện đã bị sương làm ướt. Hắn bước tới, ôm chặt Thu Cúc, cảm nhận nàng đang vùng vẫy, hắn càng ôm chặt hơn. “Là lỗi của ta, ta đã lớn tiếng với nàng. Ta biết nàng lo cho lừa nhỏ, nhưng ta lo cho nàng nhiều hơn, lo cho cả hai chúng ta và lo cho hai đứa con ở nhà không còn cha mẹ. Nếu nàng muốn, nàng cứ đánh ta đi, là ta sai khi lớn tiếng với nàng, nàng đừng giận ta nữa.”
Thu Cúc mở to mắt, nhìn khuôn mặt nghiêng của Thiết Ngưu, cơn giận trong lòng bỗng nhiên tan biến. Đúng vậy, ở nhà còn có Mãn Nguyệt và Chúc Quang đang đợi họ trở về. Nhưng nghĩ tới lừa nhỏ chưa rõ sống chết, nàng vẫn thấy tức giận và xót xa. “Không trách chàng, chỉ là lừa nhỏ mất tích mà chàng lại còn quát em, em cảm thấy không chịu nổi thôi. Là em sai rồi, chó chạy thì người đuổi sao kịp, hơn nữa, đây không phải thung lũng nhà mình mà là rừng sâu. Em đã mất cảnh giác, suýt nữa làm hại cả chàng.”
“Nàng nói gì thế, chúng ta đều bình an vô sự, không có chuyện ai hại ai cả. Lừa nhỏ cũng sẽ không sao đâu, nó không phải ngốc, nếu kẻ trộm đồ ăn mạnh hơn nó, chắc chắn nó sẽ không đuổi theo. Trong rừng, bản năng của động vật là chính xác nhất. Nàng đừng lo quá, sáng mai có khi nó sẽ tự quay về thôi. Giờ nàng vào chăn nằm đi, quần áo nàng cũng ướt cả rồi."
Thiết Ngưu nằm xuống cạnh Thu Cúc một lúc, đợi nàng ngủ rồi hắn lại ngồi dậy, ngồi bên đống lửa tiếp tục canh chừng. Trời tối, không rõ tình hình xung quanh, hắn chỉ biết đốt lửa to hơn để xua đuổi mọi nguy hiểm đang ẩn nấp trong bóng tối.
Đến nửa đêm, Thiết Ngưu mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt, hắn dùng nước lạnh rửa mặt, cầm dao đi quanh đống lửa và chiếc lều làm từ da dê. Chợt, từ xa, hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy và tiếng thở hổn hển. Sợ hãi làm chân hắn mềm nhũn, hắn vội thêm thật nhiều củi nhỏ vào đống lửa, rồi run rẩy lay Thu Cúc dậy. “Dậy đi, vợ ơi, ta nghe thấy tiếng động lạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT