Thu Cúc thấy cậu không khóc nữa, liền để cậu bé ngồi đối diện mình, chăm chú nhìn vào mắt cậu bé mà hỏi: “Có phải vì mọi người đều thích con, khen con ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên con nghĩ mình thông minh, trông em là đã giúp cha mẹ rất nhiều không?”
Thấy Mãn Nguyệt lúng túng lau nước mắt, Thu Cúc biết mình đoán đúng. Nàng nói tiếp: “Tại sao mọi người lại thích con? Có phải vì những đứa trẻ khác đều hư không? Không phải đâu, là vì cha mẹ biết hái thuốc bán kiếm tiền, cha mẹ được mọi người yêu mến nên họ mới quý con. Giống như lừa nhỏ kia, nó chưa từng giúp gì cho họ, cũng chẳng nghe lời họ, nhưng họ vẫn rất thích nó. Vì sao? Vì họ mong muốn có được con của nó. Lừa nhỏ tốt nên họ mới có cảm tình với con nó. Giờ con chưa hiểu hết, nhưng hãy nhớ, ngày nào đó khi con được mọi người yêu quý không phải vì cha mẹ thì lúc đó con mới thật sự là đứa trẻ tốt.”
Mãn Nguyệt ngước lên hỏi: “Lúc đó mẹ sẽ không mắng con nữa phải không?”
Thu Cúc nghĩ thầm có lẽ cậu bé chưa hiểu hết ý mình, đành thở dài mà nói: “Vẫn sẽ mắng. Khi đó mẹ vẫn sẽ yêu con như bây giờ, nhưng nếu con làm sai, mẹ vẫn phải la mắng con.”
Thấy Mãn Nguyệt chán nản, mặt buồn rũ xuống, Thu Cúc thở dài một hơi, nghĩ thầm thôi thì dạy từ từ vậy, không thể ép cậu hiểu ngay được.
Nhìn hai đứa trẻ, Mãn Nguyệt vẫn còn nấc cụt, còn Chúc Quang thì đang ôm lấy chân mẹ, Thu Cúc nói: “Hai đứa mới bị phạt hai roi, đừng nghĩ rằng khóc một trận là có thể tránh được hết hình phạt. Tối nay không được ăn cơm.”
“Dạ." Mãn Nguyệt vui vẻ đáp lại, trong lòng đã nghĩ đến chuyện sẽ làm nũng mẹ sau đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play