Thu Cúc thở phào, không còn bận tâm đến đám trẻ vẫn đang ngồi dưới nước. Nàng bước ra xa hơn, cúi xuống rửa tay trong nước thật mạnh. Cảm giác nhớp nháp, lạnh buốt của con rắn như bám chặt trong lòng ng. Thu Cúc cảm thấy ghê tởm đến mức muốn cắt bỏ bàn tay, như thể chỉ có thế mới làm nàng quên được cảm giác đó.
Mãn Nguyệt từ lúc mẹ cất tiếng gọi đã thấy mẹ rồi, nhưng vì thấy đệ đệ mình lội xuống nước nên cậu bé chột dạ, không dám lại gần. Đến khi nghe mẹ bảo Chúc Quang ném con rắn, cậu bé mới vội vã bơi qua. Đứng trong nước, cậu bé thấy mẹ đang lấy bùn xoa tay, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có bị rắn cắn không? Đó là loại rắn gì thế?”
Mẹ cậu không thèm trả lời, chỉ bứt thêm một nắm cỏ dại để chà tay. Mãn Nguyệt cúi xuống, nắm lấy tay mẹ để xem: “Mẹ có bị cắn không? Cha bảo nhiều con rắn nước không có độc, mẹ đừng sợ.”
“Mẹ sợ cái tổ tiên nhà mày ấy! Kéo thằng em mày lên đi!”
Mãn Nguyệt chán nản bước xa ra, tiến tới kéo đứa em đang ngồi bệt trong nước. “Dậy đi, em cũng sợ đến ngu người rồi sao? Làm đàn ông con trai mà thế à?”
“Anh ơi, em không dậy được, chân em cứng đơ rồi.”
Mãn Nguyệt nắm lấy hai nách của Chúc Quang, cố sức kéo em trai lên, nhưng không hiểu sao Chúc Quang vẫn không nhúc nhích. Mãn Nguyệt nhìn qua mẹ, thấy nàng vẫn đang miệt mài chà tay bằng cỏ, cậu quay đầu gọi những đứa bạn vẫn đang chơi giữa sông lại giúp, nhưng chúng dường như cứ làm ngơ, cứ ngụp lặn dưới nước không động tĩnh gì. Mãn Nguyệt bực bội hét lên: “Mau qua đây giúp một tay đi! Còn định ngâm mình trong nước đến bao giờ hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play