Thiết Ngưu tỉnh giấc, chân không còn cử động. Hắn liền mở mắt nhưng không nói gì, lặng lẽ cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn của con trai đang xoa bóp. Mỗi động tác nhẹ nhàng ấy không chỉ làm dịu đôi chân, mà còn khiến hắn có cảm giác toàn thân được sưởi ấm và tiếp thêm sức mạnh, tưởng như có thể chạy từ đỉnh núi xuống chân núi một mạch mà không biết mệt.
Khi Mãn Nguyệt dừng lại, Thiết Ngưu ngồi dậy, ôm con trai vào lòng, cùng cậu bé nằm xuống. Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ của Mãn Nguyệt, dịu dàng nói: “Con trai, sao không nói gì? Cha thích nghe con ríu rít mà.”
Mãn Nguyệt duỗi chân lên bụng cha, giọng yếu ớt đáp: “Cha đang ngủ mà, con không dám làm phiền.”
Thiết Ngưu vuốt nhẹ má con trai, rồi hôn một cái. Nhìn thấy Mãn Nguyệt xấu hổ cười, lòng hắn cũng thấy an ủi phần nào. “Cha ngủ sâu, con nói gì cha cũng không bị làm phiền đâu. Nghe con nói, cha còn mơ thấy con trong giấc mơ, vui lắm đấy.”
Thiết Ngưu nhìn Mãn Nguyệt cười mím môi, nhưng cậu bé vẫn không nói nhiều như trước, không còn vẻ bạo dạn, lanh lợi thường thấy. Hắn thầm lo lắng, đoán rằng chắc hẳn con trai đã bị dọa sợ. Nhưng giờ Thu Cúc không ở nhà, sáng sớm đã có người đến nhờ nàng đi chữa bệnh.
Chỉ khi thấy Thiết Ngưu đã hạ sốt, nàng mới yên tâm mà rời đi. Thiết Ngưu không biết làm sao để khiến Mãn Nguyệt vui vẻ trở lại. Trước giờ, Mãn Nguyệt thường gần gũi với mẹ, mọi nỗi buồn hay bí mật nhỏ cậu đều chia sẻ với mẹ.
Thu Cúc luôn là người giảng giải và an ủi con. Nhưng bây giờ, trách nhiệm dỗ dành con trai lại rơi vào tay Thiết Ngưu, mà hắn thì vốn vụng về trong việc này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play