"Em nói rồi mà, nhà họ Trương các người đúng là lãng tử phong lưu* được truyền đời, đến Mãn Nguyệt còn nhỏ xíu vậy mà đã biết làm nũng, nói năng khéo léo đến vậy." Thu Cúc nói với chút ghen tuông. Lúc con trai làm nũng với mình, nàng thấy thằng bé thật ngoan, nhưng khi thằng bé làm nũng với người khác thì lại thấy gai mắt. Con trai mà cứ làm nũng thế, thật khiến người ta nổi da gà.
"Ơ kìa... Khi ta làm lãng tử phong lưu, nàng còn thích thú lắm mà. Vậy mà giờ con trai chỉ làm nũng một chút, nàng đã đỏ mắt ghen tị rồi. Không chỉ Mãn Nguyệt đâu, nàng cứ chờ xem đi, thằng nhỏ nhà ta rồi cũng sẽ biết cách này thôi. Vừa có thể dỗ dành mẹ, vừa có thể chiều chuộng vợ đó." Nói rồi hắn khẽ búng nhẹ vào má Chúc Quang. Thằng bé chỉ chu môi một chút rồi bật cười.
"Chậc, thằng nhỏ này đầu thai nhầm rồi, chỉ thiếu mỗi việc không phải con gái. Càng nhìn càng giống con gái của ta quá".Thiết Ngưu vừa nói vừa gắp miếng thịt đút vào miệng Mãn Nguyệt, bắt đầu nói linh tinh.
Sau khi ăn no, Mãn Nguyệt cứ quấn quýt bên cha, mắt chăm chăm nhìn đôi đũa của cha chuyển từ đĩa thức ăn lên miệng rồi lại xuống bát, như thể muốn lấy tay nhét cơm vào miệng cha vậy.
Ban đầu, Thiết Ngưu còn cố ý ăn chậm để trêu thằng bé, nhưng chỉ một lúc sau, thấy thằng bé tội quá, liền nhấc Mãn Nguyệt lên, kẹp dưới cánh tay mà đi ra ngoài. “Nàng ăn xong thì cất thức ăn vào nồi. Ta tắm xong về sẽ ăn tiếp.”
Tiếng cười khúc khích của Mãn Nguyệt vọng lại, Thu Cúc cũng mỉm cười, cúi xuống nói với đứa con bé bỏng trong lòng: “Ôi, anh con đi với cha rồi, chẳng thèm dẫn con theo, tội quá đi.”
Khi Thu Cúc đã leo lên giường, vẫn chưa thấy hai cha con về, nàng lẩm bẩm: “Tắm lâu thế, chắc da sắp rã ra rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT