Mao Nữu đang bế Mãn Nguyệt, thấy thằng bé đòi chạy theo các anh, liền cười: “Em nói với nó nhiều vậy, nó hiểu gì đâu.”
Nhưng nhìn lừa nhỏ cắm đầu vào bát thịt, không còn lo đuổi theo đám chó con nữa, cũng thật lạ.
"Nó hiểu thật à?" Mao Nữu ngạc nhiên hỏi.
“Muội cũng không biết, có lẽ nó chỉ làm bộ thế thôi. Tỷ nhìn nó gầy rộc đi, chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.”
…
Những ngày sau, Thu Cúc ngày càng bận rộn hơn, bắt đầu phải gửi Mãn Nguyệt sang nhà bà nội của bé. Nhưng khi chiều tối đến đón, nàng phát hiện mặt con bị bầm tím vì ngã. Mẹ Thiết Ngưu nắm chặt tay Thu Cúc, xót xa nói: “Mãn Nguyệt bị ngã thế này, mẹ cũng đau lòng lắm. Mẹ suy nghĩ mãi, thực sự xin lỗi con. Mẹ không thể trông cháu chu đáo được, nó nghịch quá, mẹ vừa ra ngoài xem hai đứa nhỏ khác thì nó lăn từ trên giường xuống. Khổ thân nó, khóc làm mẹ cũng lo thắt cả ruột. Hay là thế này, nếu con có việc gì làm được ở nhà, con cứ đưa qua đây, mẹ sẽ tranh thủ làm hộ lúc trông mấy đứa nhỏ.”
Thu Cúc biết tính con mình hiếu động, cũng không trách mẹ chồng. Bà đã lớn tuổi, khó có thể trông coi hết được. Nàng đành nghĩ sau này phải tự mình chăm con nhiều hơn. Nhìn bà sắp khóc đến nơi, Thu Cúc cũng thấy đau đầu, vội vàng an ủi: “Trẻ con mà mẹ, có đứa nào lớn lên mà không vấp ngã. Mãn Nguyệt lần này đau, rồi nó cũng rút kinh nghiệm thôi. Nhưng vì nó còn nhỏ, con không thể rời tay khỏi nó được. Vài năm tới vẫn phải nhờ mẹ giúp con một tay. Sau này nếu có việc gì bận quá, con vẫn sẽ cần mẹ phụ giúp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT