May mà trời đã ấm, Thiết Ngưu lấy lại chiếc chiếu tre hắn đan từ mùa đông. Thu Cúc mang chiếu đến chỗ nào nàng làm việc, trải ra rồi đặt Mãn Nguyệt lên, để nó lăn lộn. Khi chú ý, nàng kịp bế nó lên trước khi nó lăn xuống đất; nếu không chú ý, thì mặc nó bò trên đất mà bám bụi.
Lừa nhỏ cũng ít ở nhà hơn, vì đàn chó con đã hơn một tháng tuổi, bú đến mức nó không chịu nổi. Mỗi ngày khi chó con ra ngoài chơi, nó lại chạy mất. Đến khi lũ chó ngủ, nó mới quay về.
Thu Cúc than thở với Mao Nữu: “Lừa nhỏ còn nhàn hạ hơn cả muội, cả ngày muội phải theo dõi thằng bé, đi đâu cũng phải mang theo.”
"Thằng bé lớn rồi sẽ đỡ thôi mà. Chẳng phải vì muội ở xa mẹ à. Thiết Ngưu là con út trong nhà, mẹ lớn tuổi rồi, trông con đâu có được cẩn thận như muội." Mao Nữu an ủi nàng. Nàng ấy đã ở đây hai ngày và cũng thấy mệt thay cho Thu Cúc. Mãn Nguyệt quá nghịch ngợm, ngoài lúc ngủ ra, hễ thức dậy là không chịu yên.
Ở trên giường, nó có thể lăn hết cả ga trải giường, chưa kể đến chăn gối. Bế lên thì đòi xuống, đặt lên chiếu tre thì lại muốn lăn xuống đất. Khi lăn xuống đất, nó vừa ăn bụi vừa với tay lấy đủ thứ tạp nham. Bế lên chiếu tre, nó lại tưởng mẹ đang chơi với nó, bị đánh vào mông mà vẫn cười khanh khách. Nó thích chó, nhưng động tay thì chẳng biết nương sức, cứ túm lông chó không chịu buông. Bây giờ, ngoài lừa nhỏ vẫn thích nó ra, sáu con chó con đều né nó. Điều này càng làm lừa nhỏ thích thằng bé hơn.
Khi lừa nhỏ ở nhà, Thu Cúc là người yên tâm nhất. Nó quả thật rất giỏi trong việc chăm trẻ.
---

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play