Thương Nguyệt là người âm phủ, hiểu rõ rằng quyên góp là một trong những cách tích đức nhanh nhất.
"Thật ra có những người thật sự rất đáng thương, cần được giúp đỡ." An Như Cố ngẩng đầu nhìn về phía những đám mây xa xôi: "Và điều quan trọng là, nó có thể giúp tôi tránh khỏi những tai họa."
Câu nói "Thiên cơ bất khả lộ" luôn đúng, từ trước đến nay chưa từng sai. Khi đã giúp đỡ ai đó thay đổi số phận, người ta phải chấp nhận gánh vác phần số phận bị thay đổi ấy. Nếu không quyên góp, chắc chắn cô sẽ gặp chuyện không may.
Thương Nguyệt cảm thấy An Như Cố rất khác biệt so với những lão đạo sĩ mà cô từng gặp, cô ấy còn mạnh mẽ hơn họ rất nhiều, và từng hành động của cô toát lên một khí chất thần bí, đến từng sợi tóc.
Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt An Như Cố, khiến khuôn mặt cô trở nên mờ ảo, khó mà nhìn rõ. Trong khoảnh khắc, Thương Nguyệt bỗng cảm thấy như mình nhìn thấy một điều gì đó kỳ lạ...
Thương Nguyệt hơi thất thần, nhưng khi hoàn hồn lại, An Như Cố đã rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play