Nhà của Kim Chiêu vẫn không thay đổi nhiều lắm so với trước đây, xa cách nhiều ngày, khi lần nữa bước vào, bày biện bên trong vẫn không xê dịch gì.
Châu Bắc Tự không hề có cảm giác mất tự nhiên quá mức nào. Anh ngồi trên sô pha, Kim Chiêu ở trong bếp đun sôi phích nước rồi rót cho anh một cốc nước ấm.
“Gần đây cậu cãi nhau với gia đình à?” Kim Chiêu vắt óc suy nghĩ nhưng cũng chỉ có thể hỏi được một câu như vậy. Châu Bắc Tự im lặng lắc đầu, tay vô thức bưng cốc nước ấm lên.
“Không sao.” Anh rũ mắt, trầm lặng trong chốc lát rồi mới thấp giọng nói: “Chắc là do dạo này mệt quá thôi.”
Lời nói qua loa lấy lệ này của Châu Bắc Tự khi rơi vào tai Kim Chiêu lại mang hàm ý khác, cô nghĩ đến việc dạy kèm mấy ngày nay. Có lẽ là do phải tiêu tốn quá nhiều thời gian để dạy kèm cho cô, vậy nên xảy ra mâu thuẫn với gia đình?
Vậy nên cô cũng im lặng. Hai người ngồi trong bóng đêm lặng lẽ, ngoài trời dày đặc sương mù, màn đêm quẩn quanh, cành cây thi thoảng vang lên tiếng ‘xào xạc’ trong gió.
Chỉ có mỗi một bóng đèn lờ mờ đang chiếu sáng trong màn đêm vô tận. Căn nhà sáng rỡ tựa như một con thuyền đang trôi dạt trên mặt biển mênh mông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT