Edit Ngọc Trúc
Không nóng nảy tiếp tục đục đá mở rộng động, Kỳ Bạch liền chuẩn bị nhóm một đống lửa trong sơn động. Nhưng lúc này hắn mới chợt phát hiện một vấn đề nghiêm trọng khác—hắn hoàn toàn chưa hề chuẩn bị củi lửa để qua mùa đông.
Trước khi tuyết rơi, khắp núi đồi đều đầy củi gỗ không đếm xuể. Trong bộ lạc, tiểu thú nhân thường xuyên vào núi nhặt rất nhiều, nên chưa từng lo thiếu củi lửa. Kỳ Bạch cũng vậy, hắn chưa từng lo lắng về chuyện nhóm lửa. Nhưng đến khi phải tự mình nhóm lửa, hắn mới nhận ra bản thân hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào.
Dù đã trải qua hai trận đại tuyết, có lẽ bây giờ trong núi rất khó tìm được củi khô, nhưng dù là củi ướt cũng có thể đốt. Hơn nữa, Kỳ Bạch bỗng nhiên nghĩ ra một cách khác để dùng củi ướt.
Hắn sắp xếp đồ ăn trong giỏ mây vào một góc sơn động, phủ lên bằng da thú và cỏ khô, sau đó rải thêm một lớp tuyết lên trên.
Dù quanh Hắc Sơn có mùi của thú nhân, khiến nhiều loài động vật không dám bén mảng đến, nhưng số lương thực này là nguồn sống của hắn trong mười ngày tới, không thể để xảy ra sơ suất nào.
Sắp xếp xong, Kỳ Bạch khoác giỏ mây lên lưng. Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn chần chừ tiến đến bên cửa đá.
Hai động cách nhau khoảng ba bốn mét, nhưng Lang Trạch vẫn luôn để ý đến hắn. Ngay khi Kỳ Bạch vừa thò đầu ra, Lang Trạch lập tức phát hiện. Hắn quay đầu lại, thấy Kỳ Bạch vẫn đứng trong sơn động, chỉ lộ nửa khuôn mặt cùng hai bàn tay đặt trên vách đá.
Kỳ Bạch vốn có nước da trắng hơn so với các thú nhân khác, dưới ánh trăng, làn da hắn lại càng thêm nhu hòa, nổi bật trên nền đá đen. Mái tóc bạc trên đỉnh đầu hơi dựng lên, lay động nhẹ nhàng theo gió, khiến Lang Trạch bất giác muốn vươn tay sờ thử xem có thật sự mềm mại như vậy hay không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT