Edit Ngọc Trúc
Vì buổi tối mọi người còn phải tiếp tục làm việc, nên khi Kỳ Bạch từ trong hang núi cầm bát trúc của mình đi ra, liền trông thấy trên quảng trường vẫn còn mấy đống lửa đang cháy rực, ánh lửa hắt lên khiến rừng cây cũng sáng hơn vài phần.
Hôm nay, tất cả trong bộ lạc đều bận rộn xử lý thịt heo và da thú. Rau dại tươi trong bộ lạc gần như đã hết sạch, vì vậy bữa tối hôm nay dùng rễ rau mà Dương La đào được trong hang núi.
Hơn nữa, để mọi người không bị đói khi làm việc, ngoài một bát lớn thịt heo hầm rễ rau, mỗi người còn được chia thêm mấy củ khoai ngọt.
Tất nhiên, nói là thịt heo hầm rễ rau, nhưng thực ra là xương heo hầm rễ rau. Hôm nay đã lọc ra một đống lớn xương sườn và xương ống, một số phần có dính thịt có thể đem ướp, còn những phần thịt vụn không đáng để ướp thì phải ăn hết trước.
Ngày hôm qua, Dương La còn trêu Kỳ Bạch ngốc nghếch vì tranh ăn xương, nhưng nhìn đống xương hôm nay lọc ra, có thể thấy mấy ngày tới vẫn sẽ còn món này.
Thế nhưng, Kỳ Bạch lại chẳng hề thấy ngán, vui vẻ cầm lấy phần khoai ngọt của mình. Hắn rất thích ăn khoai ngọt, dù dạ dày hắn là dạ dày thú nhân, vốn quen ăn thịt làm món chính, nhưng trong lòng hắn vẫn là một người hiện đại. Hắn vẫn hy vọng bữa ăn của mình có thể đa dạng hơn, ít nhất là về hương vị, chứ không phải mỗi ngày chỉ ăn món hầm thập cẩm.
Hôm nay ai cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng lúc này, khi ngồi quây quần bên đống lửa, ai nấy đều cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Kỳ Bạch chôn khoai ngọt vào trong đống lửa, sau đó tùy ý nằm xuống mặt đất, gối tay sau đầu, ngước nhìn bầu trời đêm.
Cuối thu, bầu trời cao vời vợi, nền trời xanh thẫm, vô số vì sao lấp lánh, vài áng mây mỏng như dải lụa phiêu đãng giữa không trung.
Ở Lam Tinh, đã rất lâu rồi Kỳ Bạch không được thấy bầu trời đầy sao sáng rực thế này. Chỉ tiếc rằng trên bầu trời Thú Tinh có đến hai mặt trăng, khiến hắn luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó quen thuộc.
Đám tiểu thú nhân lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, bọn nhóc ôm bát trúc của mình, chạy tới chạy lui dưới giàn trúc căng giữa hai gốc cây lớn, vui đùa ầm ĩ. Thỉnh thoảng, bọn nhỏ lại ngẩng đầu lên, hít hà hương thơm của thịt nướng giữa không trung.
Rõ ràng trong bát đã đầy ắp thịt, vậy mà vẫn còn thòm thèm nhìn lên những miếng thịt treo trên cây, chảy nước miếng.
Do thời tiết ngày càng lạnh, hình người của thú nhân không ấm áp bằng hình thú. Lúc này, một số đứa trẻ nhỏ hơn đã hóa thành hình thú, hoặc là lon ton đi theo mấy thiếu niên thú nhân, hoặc là cuộn tròn bên nhau, cắn nhau đùa giỡn.
Kỳ Bạch nhìn bọn trẻ nô đùa, khẽ cười, cảm thấy những ngày như thế này thật tốt đẹp…
Nhưng sự nhàn nhã ấy chẳng kéo dài được bao lâu, chưa đến nửa tiếng sau, khoai ngọt của Kỳ Bạch còn chưa chín hẳn thì Dương La đã lại thúc giục mọi người tiếp tục làm việc.
Mãi đến khi trăng lên giữa trời, mọi người mới có thể quay về hang núi nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên, quyền lợi nghỉ ngơi vĩnh viễn thuộc về á thú nhân và các ấu tể. Trong bộ lạc có năm thú nhân trưởng thành ở lại canh gác, ngay cả Hùng Phong dù bị thương cũng phải thay phiên nhau trực đêm. Cho đến khi toàn bộ số thịt ướp muối được cất vào trong hang, không ai dám lơ là dù chỉ một khắc.
Nhiệt độ ngày càng giảm, và người cảm nhận rõ ràng nhất chính là Kỳ Bạch, người ngủ ngay bên cạnh cửa hang. Hơn nữa, khoảng đất trống bên ngoài hang ngày càng rộng, không còn thực vật che chắn, khiến gió lùa vào mạnh hơn. Tuy vậy, Kỳ Bạch đã quen với vị trí này, hơn nữa, hắn cùng Lang Trạch chất đống tất cả đồ đạc ở đây. Dù biết không ai tùy tiện đụng vào, nhưng Kỳ Bạch vẫn xem nơi này như địa bàn của mình, không muốn chuyển đi chỗ khác.
Đáng tiếc là bộ da thú của Kỳ Bạch còn phải mất vài ngày nữa mới hoàn thành, tấm da dê dày phủ đầy lông trông có vẻ rất ấm áp nhưng vẫn chưa thể sử dụng ngay.
Kỳ Bạch vào rừng ôm về một ít cỏ khô, trải lên tảng đá lạnh rồi biến thành hình thú, cuộn tròn lại. Lúc này, hắn không còn ghét cái đuôi rậm rạp của mình nữa, bởi chẳng có gì thoải mái hơn là được ôm cái đuôi to xù xì ấm áp ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỳ Bạch nhảy ra khỏi ổ cỏ ấm áp, chống hai chân trước xuống đất, vươn mình một cái thật dài rồi mới chậm rãi bước ra bãi đất trống bên phải hang để kiểm tra đám lợn rừng. Quả nhiên, bốn con lợn rừng hôm qua còn thoi thóp, giờ đã chết cứng.
Sau khi chạy ra thác nước rửa mặt xong, Kỳ Bạch nhanh chóng quay về bộ lạc. Hôm nay công việc vẫn rất nặng nề, không thể trì hoãn dù chỉ một khắc.
Trước cửa hang là một khung cảnh náo nhiệt và đầy sức sống. Sau một đêm nghỉ ngơi, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, không còn vẻ mệt mỏi. Đặc biệt là khi nhìn thấy đám lợn rừng nằm góc kia, nhiều người đã xoa tay háo hức. Đối với tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, muối thịt không phải là công việc nặng nhọc, mà còn được xem là một loại hưởng thụ. Dù không được ăn ngay, nhưng chỉ cần được chạm tay vào thịt cũng đủ khiến họ vui vẻ.
Vì rau dại trong bộ lạc không còn nhiều, mà mùa thu trong rừng biến đổi rất nhanh—mới hôm qua còn một nửa lá xanh, hôm nay đã úa vàng—nên việc thu thập rau dại và quả dại cũng vô cùng cấp bách. Vì vậy, hôm nay chỉ có một nửa số người ở lại bộ lạc ướp thịt, còn Hổ Tuyết và Xá Lật dẫn theo hai nhóm nhỏ ra ngoài thu thập lương thực.
Có kinh nghiệm từ hôm qua, việc xử lý lợn rừng hôm nay diễn ra trơn tru hơn hẳn: lột da, cắt thịt, muối thịt, phơi khô… Chỉ mất hơn nửa buổi sáng, mọi người đã hoàn thành công việc ướp thịt.
Kỳ Bạch treo lên nhánh cây miếng thịt cuối cùng của ấu tể, vừa xoay người liền thấy Thỏ Nha đang cầm giỏ mây của hắn đứng chờ cách đó không xa. Nhìn dáng vẻ của Thỏ Nha, có vẻ cậu ta không định nghỉ ngơi mà muốn lập tức dẫn mọi người đi thu thập lương thực.
Kỳ Bạch đặt ấu tể xuống đất, nói với Thỏ Nha: “Chờ một lát, ta đi lấy đồ.” Nói xong liền chạy nhanh về hang núi.
Cái chổi mà Kỳ Bạch làm ra đã được đám ấu tể truyền bá rộng rãi trong bộ lạc. Khi rảnh rỗi, ai cũng thích cầm chổi quét dọn chỗ trống để chơi. Nhưng cái cào gỗ mà hắn làm trước đó thì chưa có dịp dùng, nên dần dần bị bỏ quên trong góc hang. Hôm nay, nghe Thỏ Nha nói muốn đi đào khoai ngọt, Kỳ Bạch mới chợt nhớ ra nó.
Đám người Thỏ Nha chỉ thấy Kỳ Bạch vội vàng chạy vào trong hang rồi mang ra một dụng cụ kỳ lạ, đặt vào trong giỏ mây của mình.