Nhưng mùi vị không hề thay đổi chút nào, thịt gà vẫn dai chắc mềm, mùi vị nước canh thơm nồng, ngửi đã thấy rất tê cay, nhưng uống vào trong miệng thì chỉ còn lại một chút vị tê cay. Mùi vị quả thật là ngon vô cùng.
Hà Hạ vẫn còn đang thưởng thức tỉ mỉ, còn những người đàn ông khác thì đã không hề keo kiệt mà lớn tiếng tán dương: “Bác ơi, tay nghề này của bác lại tiến bộ rồi, cháu nhung nhớ món gà hoa tiêu này mấy tháng rồi đấy ạ.”
Người nói chuyện chính là một người anh em khác của Lục Chinh Năng, tên là Ngụy Kiến, cha anh ấy là bí thư trấn ủy của trấn Tần Sơn, nghe đâu quê quán anh ấy là Thiên Tân ngày nay. Anh ấy về quê mấy tháng, khi nói chuyện còn pha chút khẩu âm không thể nào thay đổi được.
Anh ấy nói với một giọng điệu êm dịu, mang theo âm điệu riêng, khác biệt một trời một vực với nơi này của bọn họ, nghe anh ấy nói chuyện cảm thấy rất mới lạ.
Bác gái Liêu được tán dương thích nhất đám anh em tốt này của con trai, nghe bọn họ tán dương mình, nụ cười trên mặt phai nhạt đi chút: “Ăn ngon thì ăn nhiều thêm chút, vẫn còn thịt, không đủ thì ăn lát nữa bác lại nấu tiếp cho các cháu, từ giờ về sau mà các cháu muốn ăn thì lên huyện tìm bác, bác làm cho các cháu ăn.”
Bác gái Liêu ở một mình trong huyện, một lần Hầu Tử đi ra ngoài buôn bán là phải mất một hai tháng, bà ấy ở nhà quả thực cũng nhàm chán. Nhưng bà ấy lại không muốn ở trấn Tần Sơn.
Lục Chinh Năng cũng lập tức nói: “Đã nói rồi đấy, bác đừng đổi ý đấy nhé, từ nay về sau cháu sẽ chạy đi chạy lại giữa trấn trên và huyện lị, đến lúc đó sẽ quấy rầy bác không ít đâu, bác cũng đừng chê cháu phiền đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT