Thím Vương đúng là xấu xa, không thể cãi lại được, nhưng khi so sánh với những kẻ ác độc khác thì bà ta lại không tính là xấu.
Nhân tính ấy à. Hà Hạ cười.
Bành Văn Tuệ gật đầu: “Ừ, quả thật không tính là xấu.”
Lúc này Trương Thanh Thanh chạy vào trong phòng, ngoan ngoãn khôn khéo gọi bà nội, bây giờ nhìn cô bé cũng mập hơn trước kia một chút, nhìn rất đáng yêu, Bành Văn Tuệ vô cùng thích trẻ con, cười ôm cô bé vào trong ngực. Vương Hải Phương nghe tiếng kêu của con gái, nghiêng người nhìn qua hướng Trương Thanh Thanh một cái, nhìn thấy vẻ mặt từ ái không hề che giấu của Bành Văn Tuệ, cũng cười theo.
Nhà họ Hà bên này vui vẻ hòa thuận, nhưng ở trong La gia trang cách nhà bọn họ không xa, cuộc sống của Quan Quỳnh Anh lại không dễ chịu như vậy.
Ngày ly hôn với Hà Hoằng Nghĩa, cô ấy đã theo La Lão Căn trở về La gia trang, quần áo để mặc đều là ngày hôm sau mẹ Quan Quỳnh Anh đưa tới cho cô ấy.
Quan Quỳnh Anh gả cho La Lão Căn có ý đồ chính là La Lão Căn không có cha mẹ, sau khi cô ấy gả tới có thể làm chủ nhà, cũng không ai nói gì cả. Nhưng sau khi chân chính sống chung với La Lão Căn thì Quan Quỳnh Anh mới biết cái gì là hối hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT