Có câu nói như thế nào nhỉ, con cháu đều có phúc của con cháu. Con cái lớn rồi, bà cũng không quản được nữa, nếu Vương Hải Phương thật sự có thể ở bên Hà Hoằng Nghĩa, vậy thì thành toàn cho con bé đi. Chính bà cũng có con gái, ví Vương Hải Phương là Hà Hạ, Bành Văn Tuệ cũng thấy đau lòng.
Trời đã sáng, Bành Văn Tuệ dùng canh gà đã hầm làm ba tô mì, thịt cũng chia hơn phân nửa cho Hà Hạ ăn.
Canh gà Bành Văn Tuệ hầm là nguyên nước nguyên vị, ngoại trừ thêm muối thì không bỏ thêm gì cả canh gà hầm cả đêm nên thịt và xương đều tách ra, trên bề mặt canh nổi một lớp váng dầu, hớt bỏ váng dầu chính là canh mà trong vắt. Trong canh gà trong vắt ấy là màu trắng của mì sợi và màu xanh của rau.
Thịt cũng hầm rất nhừ, một chút cảm giác dai cũng không có. Hà Hạ đi pha một đĩa nước chấm, ba người đều chấm nước chấm ăn, rất nhanh liền ăn no, trong nồi còn một ít thịt và ít canh, Bành Văn Tuệ đựng trong hộp bưng đến cho Hà Hoằng Siêu.
Nói chuyện với Hà Hoằng Siêu, Bành Văn Tuệ nhìn chuyến xe đi đến thị trấn, nghĩ nghĩ rồi nói với Hà Hoằng Siêu: “Siêu Nhi, mẹ đến thị trấn một chuyến, lát nữa con về nhà nói việc này với chị con, tối mẹ sẽ về."
Hà Hoằng Siêu bị tin tức đột nhiên tới này làm cho ngây ngốc: “Mẹ, mẹ đến thị trấn làm gì?”
“Con đừng quan tâm. Nhớ nói cho chị con.” Bành Văn Tuệ nói xong liền bước nhanh đến nhà ga.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT